Gã đang lo lắng sau khi mình giết chết Hứa Thâm, cục diện sẽ sụp đổ?
Hay chỉ đơn giản là không muốn bại lộ năng lực và con bài chưa lật của mình?
Hoặc thật sự kiêng kị thân phận Giang gia của Hứa Thâm?
Nguyên nhân là gì… có lẽ chỉ một mình Mộc Vương mới biết được.
Bọn họ không dám hé răng nói nửa lời.
Tục ngữ nói “thỏ chết cáo hầm”. Ngày hôm qua, bọn họ vẫn có thể ngồi cùng một chỗ trên bàn họp thống lĩnh với Mộc Vương, thậm chí có người còn thái độ không tốt, sẽ mở miệng phản kích Mộc Vương vài câu, cũng không bị trách cứ, bởi vì lúc ấy, địa vị của bọn họ vẫn là thủ lĩnh như nhau.
Nhưng tới hiện giờ, bọn họ mới biết… Hóa ra hết thảy những chuyện đó đều là biểu tượng giả dối.
Ở trong mắt Mộc Vương, bọn họ chỉ là đám công cụ nhân (là người giúp đỡ người khác mà không cần gì hết, cho nên thường bị người ta sử dụng như một thứ công cụ hình người) miệt mài làm việc cho đối phương thôi.
Những lời nói trước kia, cái gì mà tuyên dương đoàn kết, hỗ trợ, tuyệt đối không phản bội lẫn nhau… mang ra đặt ở thời điểm hiện giờ, thật đúng là trò cười.
Ngay khi biểu tượng kia bị xé rách, Mộc Vương cũng không tiếp tục đóng vai nữa… Nói chính xác hơn, ngay tại thời khắc thỏa hiệp kia, gã đã không thể tiếp tục đóng vai được nữa.
"Về sau, ba người chính là trợ thủ của thống lĩnh, chỉ cần biểu hiện tốt, đãi ngộ sẽ không kém đâu, nhưng tốt hơn hết là ngoan ngoãn, đừng có giở trò với tôi." Hứa Thâm nhìn về phía lão giả và thanh niên kia, gương mặt đầy mỉm cười nói.
Hai người thầm rùng mình sợ hãi, dù sắc mặt Hứa Thâm đầy vẻ hòa ái, nhưng lời nói thản nhiên này phối hợp với sáu bộ thi thể không đầu bên cạnh, lại có vẻ cực kỳ khủng bố.
Bọn họ nhìn về phía Mộc Vương, thấy Mộc Vương trưng ra vẻ mặt lạnh lùng, không nói gì, trong lòng lập tức hiểu được, kể từ lúc này, thế cục đã biến thiên rồi.
Và sau này, rất có khả năng, mọi chuyện lớn chuyện nhỏ trong hội, bọn họ đều phải nghe từ vị thống lĩnh Vĩnh Dạ trước mắt này, sắp đặt.
Cả đám người bỗng nghĩ đến danh hiệu của đối phương trong hội, trong lòng ai cũng có một loại cảm xúc phức tạp.
Bởi vì kể từ bây giờ, có lẽ cuộc sống của đám người bọn họ sẽ là "Vĩnh Dạ" (vĩnh viễn tối tăm).
Hai người cúi đầu, khẽ mở miệng nói một tiếng đồng ý, sau đó bắt đầu thu dọn khư binh trên mặt đất.
Chờ sau khi toàn bị khư binh đã được thu đi, đã đến phần xử lý thi thể.
"Một lần lại chết nhiều người như vậy, chắc hẳn sở Thủ Vệ Thành Bang sẽ đến kiểm tra." Lão giả kia do dự một chút rồi nói.
Tuy những người này đều là người trong hội, nhưng bọn họ cũng là cao tầng trong thành Để, bỗng nhiên cả đám chết bất đắc kỳ tử kiểu này, khẳng định sẽ kéo sở Thủ Vệ Thành Bang nhúng tay vào.
Mộc Vương đã ngồi trở lại chiếc ghế trong văn phòng của mình, vẻ mặt lạnh lùng, gần như không định mở miệng.
Hứa Thâm lại mỉm cười nói: "Không sao cả, cứ nói giữa bọn họ đã xảy ra chút mâu thuẫn nhỏ, sau đó cả đám chém giết lẫn nhau, tất cả đều đồng quy vu tận cả rồi."
"..."
Lão giả hơi há miệng, nhưng tới cuối cùng lại tức cười mà im lặng.
Khóe miệng thanh niên được đề bạt làm thống lĩnh cùng lúc với Hứa Thâm, cũng giật giật hai cái, gã đưa mắt nhìn Hứa Thâm một cái thật sâu, từ trong đáy mắt lóe ra tia sáng nào đó, nhưng rất nhanh, bọn họ đã yên lặng dọn sạch những bộ thi thể dưới mặt đất.
Máu tươi, đầu lâu, thân thể, tất cả đều được khuân ra ngoài.
Chu Viên Viên cũng liếc mắt nhìn Hứa Thâm một cái, tâm trạng đầy phức tạp, sau đó cô cũng xoay người rời khỏi văn phòng.
Cô thật sự không ngờ nổi, thiếu niên từng được mình tiếp đãi lúc trước, hiện giờ lại lật mình trở thành nhân vật một tay che trời trong hội.
Sau khi cả đám người rời đi, trong văn phòng chỉ còn lại có mặt đất đầy vết máu, Hứa Thâm kéo chiếc ghế dựa tới, ngồi đằng trước bàn công tác của Mộc Vương, cũng tiện tay cắm thanh kiếm đang cầm xuống sàn nhà bên cạnh chiếc ghế.
"Hiện tại, chúng ta bàn chuyện chính sự đi."
Ánh mắt Mộc Vương bình tĩnh, nói: “Cậu muốn nói cái gì?”
“Tâm sự xem ai là người phản bội tôi, loại chuyện này anh sẽ không cho là trùng hợp đi, lâu như vậy, anh có điều tra ra manh mối gì không?” Hứa Thâm mỉm cười nói.
Khóe mắt Mộc Vương hơi giật giật. Hắn tự mình động thủ giết lung tung một trận, tới lúc này lại đến hỏi gã ai là chủ mưu?
Mọi người đều bị giết cả rồi, ai phản bội cậu thì có gì khác nhau sao?
“Làm sao, chẳng lẽ cậu hoài nghi tôi?” Mộc Vương lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Hứa Thâm.
Hứa Thâm lắc đầu: “Đương nhiên là không, anh không có động cơ, cũng chẳng có lợi ích để làm như vậy. Tôi chỉ muốn nhìn xem anh có muốn đòi lại công bằng cho tôi hay không thôi.”
Mộc Vương hừ lạnh nói: “Chẳng lẽ cậu có thể sống sót trở về, không phải vì tôi ra tay hỗ trợ sao?”
Hứa Thâm kinh ngạc nhìn gã: “Đến bây giờ anh vẫn còn cho rằng tôi có thể trở về là nhờ vào người mà anh nhờ vả sao?”
Mộc Vương khẽ nhíu mày: “Chẳng lẽ không phải?”
Hứa Thâm cười, cười đến rung cả người, thậm chí còn khoa trương đến mức đưa tay vỗ vỗ bàn.
“Anh thực sự… Rất hài hước.” Hứa Thâm chậm rãi thu lại nụ cười, nói: “Chuyện cho tới bây giờ còn cần phải ngụy trang sao? Nếu anh thật sự giúp đỡ, tôi còn phải chờ đến tận ngày hôm nay mới có thể trở về sao?”
“Đương nhiên là nhờ tôi giúp đỡ rồi. Tôi có cần thiết phải lừa cậu không? Chẳng lẽ tôi còn để ý tới lời cảm ơn của cậu hay sao?” Mộc Vương hừ lạnh nói: “Về phần có phải đến hôm nay cậu mới trở về hay không? Ai mà biết được? Rất có thể cậu đã sớm trở về, chỉ không muốn thông báo cho chúng ta biết mà thôi?”
Hứa Thâm nhìn ánh mắt lạnh lùng của gã, bỗng nhiên lại có cảm giác… dường như đối phương không hề nói dối.
Khóe miệng hắn chậm rãi lộ ra một nụ cười, nói: “Có lẽ anh thật sự mời người giúp tôi, nhưng đáng tiếc, anh có chắc là người anh mời thật sự muốn giúp đỡ hay không?”
Mộc Vương hơi giật mình, trong đầu không khỏi hiện ra một hình ảnh nào đó, ánh mắt gã lập tức trầm xuống, nói: “Cậu có ý gì?”
“Có vẻ như. . . Vị đại nhân vật mà anh cầu xin, cũng không quan tâm đến thỉnh cầu của anh đâu.” Hứa Thâm mỉm cười, nói: “Đương nhiên, cũng có thể là đối phương không thèm để ý đến cái mạng nhỏ của tôi.”
Mộc Vương vỗ mạnh xuống bàn, giận dữ nói: “Cậu đừng có nói bậy!”