Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 412 - Chương 412. Mục Đích Tồn Tại!

Chương 412. Mục Đích Tồn Tại! Chương 412. Mục Đích Tồn Tại!

Hứa Thâm quan sát khuôn mặt với cảm xúc đột nhiên trở nên mãnh liệt của gã, nụ cười trên mặt thoáng thu lại, hắn chỉ mỉm cười nói: “Đừng nóng giận, có một số việc cứ quen dần là được. Tôi tin anh muốn giúp đỡ tôi, nhưng tôi sẽ không nhớ phần ân tình này, cho nên, thời gian lâu như vậy, anh vốn là đại thủ lĩnh, có thay tôi tra ra ai là kẻ phản bội tôi hay không?”

“Tôi cũng không cần cậu phải ghi nhớ phần ân tình này. Nếu cậu đã nói tôi không giúp được cậu, vậy cậu trở về như thế nào, dựa vào ba tấc lưỡi không nát (chỉ người giỏi ăn nói) của cậu sao?” Mộc Vương cười lạnh nói.

“Tự nhiên là có đường ra khác. . .” Hứa Thâm thấp giọng cười cười, nói: “Nếu anh muốn đi kiểm chứng, chỉ cần đến hỏi người anh thỉnh cầu, xem đối phương có hỗ trợ hay không là biết.”

Đường ra khác? Đôi mắt Mộc Vương khẽ nheo lại một chút. Gã cảm nhận được Hứa Thâm hoàn toàn không nói dối, đồng thời trong lòng cũng mơ hồ đoán ra, có lẽ vị đại nhân mà mình nhờ kia, thật sự không coi lời nói của gã ra gì.

Dù sao người bị bắt đi cũng chỉ là một thống lĩnh nhỏ của thành Để mà thôi.

Có lẽ đối phương cảm thấy, mạng của loại người này, không đáng để mình ra mặt chạy một chuyến đi.

“Người phản bội cậu đã bị giết, cậu còn muốn đi quất roi vào thi thể (nguyên văn: tiên thi 鞭尸: hành hạ xác chết, sỉ nhục người đã khuất) sao?” Mộc Vương lạnh lùng nói.

Hứa Thâm hơi quay đầu nhìn một chút, thi thể trên mặt đất đã sớm được chuyển đi, chỉ còn lại vết máu, đương nhiên, thứ hắn nhìn chính là những vết máu kia, lại mở miệng hỏi: “Là ai?”

“Vệ Nguyên.” Mộc Vương lạnh lùng nói: “Đối phương là thành viên lâu năm trong hội, động cơ cụ thể hẳn là không muốn quyền hành thống lĩnh bị phân chia quá nhiều, cũng có thể là đơn thuần nhìn không thuận mắt cậu, hoặc chỉ là… một trò đùa dai thôi.”

Trò đùa dai sao… Hứa Thâm hơi nhướng mày, trong mắt không khỏi hiện ra ý cười.

Hắn không hề có ấn tượng về người mà Mộc Vương vừa nhắc đến, hình như đối phương là một vị lão đầu nào đó.

Hắn vốn cho rằng người kia chính là thanh niên gấp gáp nóng nảy, kẻ đã bị hắn giết chết đầu tiên kia. Cũng bởi trong mấy lần hội nghị trước đây, gã đều tranh cãi với hắn. Gã cũng là người có động cơ nhất để làm loại chuyện này.

Hóa ra là giết nhầm rồi…

Nhưng chuyện này đã không còn quan trọng nữa.

Hứa Thâm cười cười, nói: “Đúng là lão già không đứng đắn, đã sắp xuống mồ rồi, còn để ý tới chút quyền hành này. Đáng tiếc trong ba vị thống lĩnh được đề bạt lần trước, chỉ mình tôi có nhược điểm rõ ràng. Lại nói, đúng là tôi vẫn nên tự trách mình trước, vì đã… Không sớm xử lý cả đám bọn họ.”

Mộc Vương khẽ nhíu mày nhìn dáng vẻ của Hứa Thâm, sau đó lạnh lùng nói: “Hiện giờ cậu đã báo được thù rồi, còn làm liên lụy khiến những người khác chết oan. Cậu chuẩn bị ngẫm lại xem nên giải quyết cục diện rối rắm này như thế nào đi.”

Hứa Thâm cười cười, bỗng nhiên nói: “Lúc trước ngoại trừ anh ra, còn có tám vị thủ lĩnh, nghe nói một vị luôn là thần long khác thấy đầu không thấy đuôi, quanh năm không có mặt ở đây, không biết vị thủ lĩnh kia đang ở đâu?”

“Người đó cũng giống như cậu, có hai tầng thân phận.” Mộc Vương lạnh lùng nói: “Một thân phận khác của hắn cũng là cao tầng, hơn nữa người ta còn một mực dùng tầng thân phận kia để làm việc cho hội Truy Quang. Những người khác bị cậu giết coi như xong, nhưng tốt nhất là cậu đừng nên đụng vào người kia. Hắn cũng không liên quan gì đến chuyện của cậu. Nếu cậu còn tiếp tục làm bậy, tôi nhất định sẽ xử tử cậu!”

Hứa Thâm nhìn ánh mắt nghiêm túc của gã, mỉm cười, nói: “Đừng khẩn trương, tôi chỉ hỏi một chút mà thôi. Dù sao về sau này, tầng thống lĩnh sẽ do tôi khống chế, anh chỉ cần làm tốt nhiệm vụ người đại diện nội thành của anh là được, công việc bẩn thỉu vất vả này cứ giao cho tôi đi.”

Mộc Vương cười lạnh nói: “Còn phải xem cậu có thể xử lý được hay không đã. Tôi cũng nói cho cậu biết luôn. Bởi vì lúc trước cậu còn tầng thân phận ở cục Khư Bí, tôi hy vọng cậu có thể vứt bỏ thân phận bên kia, mới không dùng phương thức cứng rắn bức ép cậu, cũng không cho cậu quá nhiều nhiệm vụ. Nhưng các thống lĩnh khác lại không nhẹ nhàng như cậu đâu. Bọn họ đều có khu vực mà bản thân phải chịu trách nhiệm, một khi để khu vực mình quản lý xảy ra nhiễu loạn, tôi sẽ không khách khí đâu!”

“Không sao, tôi sẽ xử lý.” Hứa Thâm mỉm cười nói: “Tôi chỉ muốn hỏi anh một chút, đến tột cùng mục đích tồn tại thực sự của hội Truy Quang là gì? Vì sao cần phải mở rộng thế lực ra khắp tám đại thành Để? Hẳn là anh cũng biết, giáo hội Nguyệt Quang bồi dưỡng một tổ chức như chúng ta chắc chắn không nhằm mục đích dựa vào chúng ta để khống chế thành Để, mà theo tôi được biết, bọn họ cũng không lợi dụng chúng ta để truyền bá tín ngưỡng. Cho nên, mục đích thực sự chỉ là vơ vét của cải thôi sao?”

Mộc Vương lạnh lùng nói: “Cậu không cần phải biết những chuyện này. Tôi khuyên cậu, có vài thứ biết càng ít càng tốt.”

“Nhưng lúc trước tôi đã nói rồi, tôi cần phải biết chúng ta nên làm tới mức độ nào, mới tính là hoàn thành nhiệm vụ được giáo hội Nguyệt Quang giao phó.” Hứa Thâm nói.

Mộc Vương hừ lạnh một tiếng, nói: “Cứ nửa năm nộp lên hai trăm triệu, thêm nữa là vơ vét khư binh, ưu tiên cho đại nhân vật nội thành chọn lựa, kể cả những khư binh mà các cậu mang về từ động khư kia, cũng được đưa đến trong tay đại nhân vật nội thành trước tiên, chờ bọn họ chọn xong mới đến lượt chúng ta.”

Hứa Thâm hơi nhướng mày, sau đó hướng ánh mắt có chút thú vị nhìn gã một cái. Hắn vẫn còn nhớ trước khi những món khư binh kia được cất đi, bọn họ đều lựa chọn xong xuôi cả rồi. Xem ra… cũng không nhất thiết phải tuân theo loại trình tự nào đó kia quá mức kỹ càng.

Mộc Vương nhìn ra suy nghĩ của Hứa Thâm từ trong ánh mắt đầy ẩn ý ấy, gã lập tức hừ lạnh nói: “Con người phải học cách thay đổi, các cậu lớn mạnh, mới có thể làm việc tốt hơn cho hội.”

“Có đạo lý.” Hứa Thâm mỉm cười, nói: “Nhưng cứ nửa năm nộp lên hai trăm triệu, chúng ta có thể kiếm được nhiều tiền như vậy sao?”

Mộc Vương lạnh lùng nói: "Đây là nhiệm vụ của các thống lĩnh khác. Cậu cho là chuyện này rất nhẹ nhàng sao?”

Bình Luận (0)
Comment