Trần Thanh Vân nhướng mày, mỉm cười nói: “Tôi cũng muốn nộp nhiều hơn một chút, nhưng chuyện này vốn không phải do tôi quyết định, mà là giá thị trường và thị trường đưa ra quyết định, thực sự không thể chi ra thêm nữa. Suy cho cùng, chúng tôi cũng không thể làm ăn lỗ vốn được.”
Hứa Thâm mỉm cười nói: “Nhưng theo những gì tôi nhớ, thì số lượng đơn đặt hàng gần đây của bang Bạch Trú tăng vọt, hẳn là việc kinh doanh phải tốt hơn thường ngày mới đúng?”
“Hứa thống lĩnh còn quá trẻ, cậu không biết nỗi khổ của tôi đâu.” Vẻ mặt Trần Thanh Vân lập tức chuyển thành buồn khổ, mở miệng phun nước đắng nói: “Cậu đừng nhìn thấy đơn hàng tăng vọt, mà tưởng chúng tôi kiếm được nhiều. Đều do chúng tôi áp dụng giá thấp, ít lãi mới tiêu thụ mạnh thôi, cũng bởi giá thị trường không tốt, chỉ có thể giảm giá. Hứa thống lĩnh, cậu không phải lo chuyện gia đình, không biết củi gạo dầu muối đắt tiền.”
Hứa Thâm không tiếp tục nói đến chuyện này nữa, lập tức chuyển đề tài: “Hội Truy Quang chúng tôi đã giúp quý bang đây giật dây bắc cầu (làm trung gian môi giới), hiện tại các vị muốn hủy bỏ hiệp ước, phải chăng có chút qua cầu rút ván rồi?”
“Hứa thống lĩnh nói lời này là có ý gì? Chúng ta vẫn luôn giữ quan điểm hợp tác hai bên cùng có lợi, làm sao có thể tính là qua cầu rút ván được?” Trần Thanh Vân hơi thu lại nụ cười, nói: “Mấy người không muốn giảm giá, chúng tôi lại không bỏ ra nổi, chẳng lẽ các vị muốn chúng tôi phải bỏ tiền túi ra làm việc sao?”
Hứa Thâm nhìn gã, bình thản nói: ‘Trần đổng thật sự không có ý định tiếp tục hợp tác sao? Lúc ban đầu số tiền thương lượng là 30 triệu, đã 5 năm chúng tôi không hề tăng giá, chẳng lẽ đây không phải là thành ý của chúng tôi hay sao?”
Trần Thanh Vân nở nụ cười, nói: “30 triệu là con số báo về trong hội các người thôi, ai nói năm năm nay không tăng giá? Mỗi năm vị Hà thống lĩnh kia đều lấy không ít lợi ích từ nơi này của tôi, siêu xe, rượu ngon, mỹ nữ, chỉ riêng số tiền hưởng thụ hàng năm của anh ta ít nhất cũng đạt đến con số 3 triệu rồi?”
“Đó là hành vi cá nhân, là chuyện Trần đổng tôi tình anh nguyện với đối phương, huống chi hiện tại anh ta đã chết, các người cũng tiết kiệm được khoản chi phí này rồi, không phải vậy sao?” Hứa Thâm mỉm cười nói.
“Cho là vậy đi. Có vẻ chúng ta nên nói tiếp về chuyện anh ta đã chết như thế nào.” Trần Thanh Vân lộ ra vẻ mặt đầy hứng thú.
Hứa Thâm cười nói: “Có thể là chỗ đứng không tốt, bị người ta ngộ sát rồi.”
“Ngộ sát?” Trần Thanh Vân hơi kinh ngạc, nhưng trong lòng cũng hiểu, bản thân sẽ không moi được tin tức gì từ trong miệng vị thiếu niên trước mắt này, vẻ mặt có chút tiếc nuối nói: “Thật đáng tiếc, nhưng đúng là anh ấy già rồi, mắt mờ lão hóa, không biết bản thân nên đứng chỗ nào cũng là chuyện rất bình thường.”
Hiển nhiên gã hiểu được ý nghĩa của hai từ “Chỗ đứng” này là gì.
Có vẻ như hội Truy Quang đang có một cuộc đấu tranh phe phái…
Trần Thanh Vân cười thầm trong lòng, loại vấn đề này sẽ không tồn tại ở bang Bạch Trú, bởi vì ở đây chỉ có một người nắm quyền tuyệt đối mà thôi.
Và đó chính là gã.
Mộc Vương chiêu mộ nhiều thống lĩnh như vậy, đúng là tự trói tay chân mình... Trần Thanh Vân cười thầm trong lòng.
Đại Lỵ Lỵ đứng ở phía sau, nhìn hai người mang vẻ mặt tươi cười trò chuyện trước mắt, nếu ai không biết sẽ cho rằng mối quan hệ giữa bọn họ rất tốt, nhưng cô lại có thể cảm nhận được mùi thuốc súng bên trong đang dần dần nóng lên.
Cười càng tàn nhẫn, lưỡi dao càng lạnh.
“Trần đổng vẫn nên suy nghĩ lại một chút, bằng không tôi cũng rất khó làm.” Hứa Thâm cười nói.
Cậu là cái thá gì? Cậu khó thì có liên quan gì đến tôi?
Trần Thanh Vân thầm cười lạnh trong lòng, nhưng mặt ngoài lại thở dài nói: “Hứa thống lĩnh à, cậu cũng đừng làm tôi khó xử. Khoản tiền này, chúng tôi thực sự không lấy ra nổi.”
“Trần đổng làm ăn lớn như vậy, nếu không có hội Truy Quang chúng tôi âm thầm kết nối, dọn đường, chỉ sợ trong tương lai sẽ xảy ra đại loạn. Trần đổng à, tiền nên tiêu vẫn phải tốn nha!” Hứa Thâm nói.
Trần Thanh Vân híp mắt nói: “Hứa thống lĩnh, câu này nghĩa là cậu đang uy hiếp tôi sao?”
Hứa Thâm lắc đầu cười nói: “Đâu có, Trần đổng hiểu lầm rồi.”
“Tôi biết hội Truy Quang các cậu có người ở nội thành, nhưng có thể lăn lộn ở thành Để, ai mà không có bối cảnh? Chúng ta vẫn nên chia tay trong hòa bình thì hơn, đừng ồn ào ầm ĩ quá, đến lúc lại khó coi. Nếu trong tương lai gặp mặt, sẽ rất ngượng ngùng.” Trần Thanh Vân lấy ra một hộp thuốc lá lớn, đưa cho Hứa Thâm một điếu.
“Không phải tất cả người ở nội thành đều là đại nhân vật.” Vẻ mặt Hứa Thâm lập tức chuyển thành lạnh nhạt, hắn lắc đầu nhìn điếu thuốc vừa được đưa tới: “Tôi không quen hút thuốc.”
“Vậy thì học trước đi. Cậu còn trẻ, còn rất nhiều thứ phải thử, bằng không kiếm nhiều tiền như vậy để làm gì chứ?” Trần Thanh Vân cười cười, trực tiếp để điếu thuốc xuống trước mặt Hứa Thâm: “Tôi khuyên cậu suy nghĩ cho kỹ một chút, xem bản thân có phải đại nhân vật hay không? Chỉ sợ chờ đến khi tự mình nhận thức được, sẽ không còn đường lui nữa.”
“Cũng chưa chắc.” Hứa Thâm nhìn điếu thuốc trên bàn, nói: “Có một số thứ chưa chắc phải tự mình thử mới biết, có lẽ chỉ cần liếc mắt một cái, đã biết mình có thích hay không rồi. Huống chi trong cuộc sống này, đâu phải cái gì cũng cần tự mình chạm vào? Lại nói, nếu bản thân đã không thấy hứng thú, vì sao phải miễn cưỡng chính mình đi bồi dưỡng hứng thú? Không phải vậy sao?”
Trần Thanh Vân khẽ cười nói: “Cũng đúng, tự tại mới là niềm vui duy nhất của thành công.”
“Trần đổng lại cân nhắc thêm lần nữa đi. Qua đoạn thời gian nữa, tôi lại ghé thăm." Hứa Thâm nói.
Tùy cậu... Trần Thanh Vân cười nói: “Được rồi, vậy tôi cũng không làm khó thống lĩnh thêm nữa. Cậu cứ trở về thương lượng với Mộc Vương, xem có thể giảm chút phí dụng hay không?”
“Dễ bàn.” Hứa Thâm cười cười, rồi dứt khoát đứng dậy cáo từ.
Trần Thanh Vân thở ra một ngụm khói, khách khí giữ lại hai câu, mới đưa Hứa Thâm đến cửa.
Nhìn Theo Hứa Thâm rời đi, nụ cười trên mặt Trần Thanh Vân mới dần dần thu lại.
Xem ra sau khi hội Truy Quang có sáu vị thống lĩnh chết đi, bọn họ đã thật sự không có người để dùng rồi? Bởi vậy Mộc Vương kia mới phái một thanh niên lỗ mãng như vậy tới đây, chỉ nói mấy câu đã đuổi được đi rồi.