Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 417 - Chương 417. Trần Thanh Vân!

Chương 417. Trần Thanh Vân! Chương 417. Trần Thanh Vân!

Đại Lỵ Lỵ không tiếp tục nhiều lời vô nghĩa với đối phương nữa, cô nhanh chóng đẩy cửa xuống xe, rồi xoay người mở cửa xe phía sau, khom lưng mời Hứa Thâm ra ngoài.

Thanh niên nhìn thấy khuôn mặt trẻ trung của Hứa Thâm, lại có chút kinh ngạc, cau mày nói: “Tốt nhất là các người nên đổi chỗ đậu xe.”

“Tôi là lãnh sự của hội Truy Quang, vị này là thủ lĩnh của chúng tôi, tốt nhất là anh không nên cản đường.” Đại Lỵ Lỵ liếc mắt nhìn gã một cái, chỉ dùng hai ngón tay đã nhẹ nhàng đẩy đối phương ra, ngón tay không dùng sức, lực lượng tại lời nói.

Sắc mặt người thanh niên nọ biến ảo không ngừng, trắng xanh một hồi, cuối cùng cùng không dám tiến lên nữa.

Thoạt nhìn tổng bộ bang Bạch Trú vàng son lộng lẫy, cực kỳ phong cách, bên trong có rất nhiều bóng dáng tây trang màu trắng và màu lam đi đi lại lại.

Tây trang màu lam là nòng cốt tinh anh, nắm giữ một số tài nguyên nhất định trong bang.

Khi hai người bước vào sảnh tổng bộ, không ít ánh mắt bên trong đều lia tới.

“Hai vị là?” Có người đi thẳng đến chào hỏi, gương mặt mang theo nụ cười máy móc.

“Người của hội Truy Quang, đến thăm Trần đổng.” Đại Lỵ Lỵ nói.

Tuy bang Bạch Trú là bang phái, nhưng lão đại của bang phái này là Trần Thanh Vân lại không thích lấy cho mình cái danh hiệu bang chủ đó.

Gã thích người khác gọi mình là Trần đổng, nghe có vẻ nho nhã văn minh.

Đối phương nghe câu trả lời của Đại Lỵ Lỵ, rõ ràng có chút ngoài ý muốn, nói: “Cô có hẹn trước không?”

Đại Lỵ Lỵ liếc mắt nhìn Hứa Thâm một cái, lập tức hiểu ý, nói: “Không có hẹn trước, nhưng vị này là thủ lĩnh của chúng tôi, anh đi thông báo một tiếng là được.”

Người nọ liếc mắt nhìn Hứa Thâm một cái, có chút kinh ngạc vì Hứa Thâm còn trẻ như vậy. Gã thoáng suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy hai người ở chỗ này chờ một chút.”

Đối phương ngoắc tay, gọi một cô gái đến tiếp đãi hai người, sau đó rời đi.

Hai người theo người tiếp đãi đi lên tầng hai, hoàn cảnh nơi này tương đối trong lành, yên tĩnh hơn.

Không lâu sau, người nọ trở về, nói: “Trần đổng còn có việc, mời hai vị chờ nửa giờ.”

Đại Lỵ Lỵ khẽ nhíu mày, cô liếc mắt nhìn Hứa Thâm một cái, thấy hắn không có ý kiến gì, mới gật gật đầu: “Cũng được.”

Bọn họ chờ nửa giờ trong phòng tiếp khách, thời gian vừa đến, liền có người đến đón hai người, đi tới tầng cao hơn trong tổng bộ, gặp được người đầu lĩnh bang Bạch Trú.

Đối phương là Trần Thanh Vân, 48 tuổi, đã thành lập bang Bạch Trú được 16 năm.

Khoảng 16 năm trước, Trần Thanh Vân ngang trời xuất thế tại khu Vô Miên, nhanh chóng chiếm đoạt một số thế lực vừa và nhỏ ở nơi này. Ban đầu, bang Bạch Trú bọn họ nổi tiếng với thủ đoạn hung ác, về sau khi quy mô dần trở nên rộng lớn hơn, bang quy cũng ngày càng thêm nghiêm ngặt, để lộ ra khả năng quản lý cực kỳ gọn gàng, ngăn nắp của Trần Thanh Vân này.

Trong văn phòng có phong cách khá đơn giản, Trần Thanh Vân đang ngồi trên ghế. Ngay khi hai người Đại Lỵ Lỵ và Hứa Thâm cùng bước vào cửa, ánh mắt gã đã rơi trên người Hứa Thâm, trong lòng thoáng hiện ra một chút ngoài ý muốn, nhưng nghĩ đến quy tắc lựa chọn thống lĩnh của hội Truy Quang, gã lại chẳng cảm thấy lạ lùng nữa.

Quy tắc của bọn họ vốn là người có năng lực lên ngôi.

Nói trắng ra, tiêu chuẩn để lựa chọn thống lĩnh của hội Truy Quang không có liên quan tới tuổi tác, bọn họ đều là trảm khư giả hình thái thứ hai.

Đó là nguyên nhân vì sao gã vẫn luôn chướng mắt hội Truy Quang này.

Thế lực do một đám người điên thống lĩnh, chắc chắn sẽ sụp đổ. Bởi vì những người thực sự thông minh đều là những người bình thường kia. Tuy bọn họ không phải trảm khư giả, nhưng cũng chính vì như vậy nên bọn họ không hề bị ảnh hưởng bởi tạp niệm, làm việc càng thêm chuyên tâm.

Đây là sự khác nhau trong kết cấu cao tầng của bang Bạch Trú và hội Truy Quang. Điều duy nhất giống nhau là các vị thủ lĩnh đều có quyền ra quyết sách tuyệt đối.

“Lỵ Lỵ đã lâu không gặp, cô càng ngày càng trưởng thành nha.” Trần Thanh Vân cười tủm tỉm nói, nhưng không đứng dậy nghênh đón.

Đại Lỵ Lỵ mỉm cười nói: “Trần đổng thật biết nói đùa, tôi đã sớm ngừng trưởng thành từ lâu rồi.”

Trần Thanh Vân cười cười, nói: “Vị thống lĩnh này xưng hô thế nào?”

“Tôi họ Hứa.” Hứa Thâm không chút kiêng dè, trực tiếp bại lộ thân phận của mình.

Hẳn là phía Liễu cục bên kia đã biết rõ tầng thân phận này của hắn rồi, chẳng cần thiết phải che giấu nữa.

“Hứa thống lĩnh, mau đến đây ngồi đi.” Trần Thanh Vân có vẻ nhiệt tình, trực tiếp đưa tay chỉ vào chiếc ghế dựa trước mắt.

Hứa Thâm tiện tay kéo nó ra, hai người ngồi đối diện ở hai bên bàn làm việc, Hứa Thâm mỉm cười nói: “Lần đầu tiên gặp mặt, nhưng bỏ qua mấy chuyện khách sáo đi, tôi trực tiếp đi thẳng vào vấn đề vậy. Nghe nói Trần đổng muốn hủy hợp đồng với chúng tôi, đây là sự thật sao?”

Trần Thanh Vân hơi sững sờ, sau đó không khỏi nở nụ cười, trong lòng nghĩ thầm quả nhiên là người trẻ tuổi lỗ mãng, nào có ai đi đàm phán như vậy?

Gã lập tức cười nói: “Xem ra Hứa thống lĩnh là một người thẳng thắn nha. Về việc này, tôi cũng đang muốn tới thăm mọi người, không nghĩ tới Hứa thống lĩnh lại đến đây trước.”

Loại tình huống này đừng nói là... Hứa Thâm mỉm cười nói: “Có thể nói nguyên nhân chấm dứt hợp đồng hay không?”

Trần Thanh Vân nghe vậy, lập tức lộ ra vẻ mặt u buồn, than thở nói: “Hứa thống lĩnh, hủy hợp đồng cũng không phải là ý của tôi, thật sự là giá thị trường gần đây quá kém, lợi nhuận quá thấp, tiền chúng tôi kiếm được thực sự là nhập không đủ xuất, không gánh nổi phí dụng đắt đỏ của quý hội. Lại nói, vừa lúc tôi đang định tới tìm mọi người thương lượng đây, không biết quý hội có thể giảm bớt một chút phí dụng hay không? Nếu mọi người nguyện ý, có lẽ chúng ta vẫn có thể tiếp tục hợp tác, dù sao đôi bên cũng coi như người quen cũ.”

Hứa Thâm nhẹ giọng nói: “Giảm bớt bao nhiêu?”

Trần Thanh Vân cân nhắc một chút, sau đó chậm rãi dựng lên một ngón trỏ.

“Giảm bớt mười triệu sao?” Hứa Thâm nở nụ cười.

Trần Thanh Vân khẽ lắc đầu, thở dài nói: “Là giao nộp mười triệu, ban đầu mỗi năm là ba mươi triệu, thật sự là quá cao.”

Hứa Thâm không khỏi nở nụ cười: “Trần đổng thật hài hước, đây là kết quả suy nghĩ kỹ lưỡng của anh sao?”

Bình Luận (0)
Comment