Chờ sau khi Hứa Thâm và Đại Lỵ Lỵ đã lái xe rời đi rồi, bỗng nhiên Mộc Vương nghĩ đến một chuyện, gã đã quên nhắc nhở Hứa Thâm rồi, sau đó vội vàng gọi người kêu Hứa Thâm đi tới.
Chẳng bao lâu sau, người được cử đi lại đến thông báo rằng Hứa Thâm và Đại Lỵ Lỵ đã rời đi từ nãy.
“Anh có biết bọn họ đi đâu không?” Mộc Vương sửng sốt hỏi.
“Tôi nghe nói bọn họ đến bang Bạch Trú rồi.” Người đi chuyển lời cẩn thận đáp.
“Chết tiệt…” Mộc Vương lập tức hung hăng đập bàn một cái. Gã vừa dặn dò chuyện kia xong, Hứa Thâm đã trực tiếp lên đường rồi?
Đi nhanh như vậy? Còn chưa xem xong nội dung trên văn kiện đã đi luôn rồi?
Bên trong tập văn kiện nọ có ghi chép chi tiết về các thành viên nòng cốt của bang Bạch Trú, bao gồm cả sở thích. Gã cho người chuẩn bị tỉ mỉ như vậy cũng vì hy vọng Hứa Thâm có thể thông qua chuyện này, mượn sức lôi kéo vài vị thành viên nòng cốt trong bang, từ từ đàm phán.
Kết quả đối phương trực tiếp lái xe đi rồi?
“Cậu ta có mang theo cái gì không?” Đột nhiên Mộc Vương nghĩ đến cái gì đó, gã lập tức hỏi.
“Hình như là đi tay không.”
“Không mang theo binh khí sao?”
“Không…”
Mộc Vương thoáng thở phào nhẹ nhõm, nhưng chẳng được bao lâu lại nhíu mày. Hắn không mang theo binh khí, nghĩa là không phải đi đánh nhau, nhưng lỡ như hai bên lời qua tiếng lại bất hòa xảy ra xung đột thì biết làm sao bây giờ?
“Thực sự không để cho người khác bớt lo lắng mà…” Sắc mặt Mộc Vương trở nên khó coi, trong lòng có chút phiền não, ngay cả cái ghế vốn êm ái dưới mông cũng khiến gã cảm thấy gai gai cả người!
“Thủ lĩnh, chúng ta tới bang Bạch Trú làm gì?” Bên trong xe, Đại Lỵ Lỵ tò mò hỏi.
Tin tức sáu vị thống lĩnh trong hội gặp chuyện không may, đã truyền khắp tổng bộ, ngoại trừ phân bộ cơ sở, cả đám nhân viên từ trên xuống dưới, đều nhận được tin tức rồi.
Suy cho cùng, trong hội bọn họ xảy ra chuyện lớn như vậy, muốn giấu cũng không giấu được.
Lại nói, phản ứng của mọi người sau khi biết truyện này khá là đa dạng, có người khiếp sợ, nhưng cũng có người trông mong.
Người cũ đã đi rồi, người mới có thể thượng vị (lên thay, thăng chức…) hay không?
Bởi vậy, tại thời điểm này, có lẽ bọn họ nên duy trì biểu hiện tích cực mọi lúc mọi nơi.
Kẻ ngốc chờ đợi cơ hội, trí giả nắm bắt cơ hội, người có mưu đồ tự sáng tạo cơ hội… Mà người nắm quyền lực sẽ cho cơ hội.
Ở trong mắt Đại Lỵ Lỵ, Hứa Thâm chính là người nắm quyền, hắn nắm quyền thế, cũng nắm giữ vô số cơ hội trong tay.
“Đàm phán hợp tác.” Hứa Thâm tựa vào lưng ghế sau, khuôn mặt bình thản, không có một chút lệ khí giết chóc, cũng không kiêng dè, chỉ tùy ý đáp lại một câu tựa như đang tán gẫu mấy chuyện vô thưởng vô phạt, không có gì quan trọng khác.
Đàm phán... Trong lòng Đại Lỵ Lỵ thầm run rẩy.
Phải biết rằng, tất cả những vụ đàm phán hợp tác trong hội Truy Quang cần phải có thống lĩnh ra mặt, đều tượng trưng cho quá trình cực kỳ gian nan, thường thường phải đi kèm với giết chóc, thậm chí là vận dụng một số thủ đoạn đặc biệt nào đó.
Tiền rất khó kiếm.
Đối với những kẻ có tiền, tiền trinh dễ kiếm, nhưng tiền lớn cũng đồng nghĩa với chuyện khó kiếm, thậm chí kẻ có tiền còn khó kiếm tiền hơn những người bình thường khác, bởi vì đối thủ cạnh tranh với bọn họ đều là những con sói thức tỉnh từ trong bầy cừu.
“Chỉ có... hai người chúng ta thôi sao?” Đại Lỵ Lỵ có chút khẩn trương, bỗng nhiên cô chú ý thấy Hứa Thâm không mang theo binh khí. Chẳng lẽ lần này bọn họ chỉ tới một lần nói chuyện hòa bình với nhau thôi?
Dù sao bang Bạch Trú cũng biết thực lực của hội Truy Quang, có vẻ như đôi bên sẽ không đến mức bùng nổ xung đột đâu... Đại Lỵ Lỵ nghĩ như vậy, trong lòng cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.
Hai giờ sau, chiếc xe chạy vào khu Vô Miên, đi trên một đoạn đường phố nhộn nhịp nào đó.
Nơi này chính là tổng bộ của bang Bạch Trú.
Hơn tám mươi phần trăm toàn bộ khu phố buôn bán ở nơi này, đều nằm dưới tay thành viên của bang Bạch Trú, mà những thành viên ấy đều là tinh anh đại diện cho tất cả các ngành nghề trong xã hội, đương nhiên cũng có một số thành viên không quá thích động não, bọn họ chính là chiến lực trong bang hội, chuyên phụ trách một số công việc hoạt động ngầm dơ bẩn và hỗn loạn.
Hứa Thâm cảm nhận được, từ khi chiếc xe của bọn họ đi vào con đường có tên gọi là “Nhật Miện” này, lập tức có rất nhiều ánh mắt từ chỗ sáng tới chỗ tối, nhanh chóng tập trung vào.
Khi xe của hai người dừng lại, Đại Lỵ Lỵ cởi dây an toàn, vừa muốn bước xuống xe, chợt nghe thấy âm thanh cửa kính xe bị gõ từ bên ngoài.
Cô hạ cửa kính xe xuống, bên ngoài là một thanh niên mặc tây trang màu trắng.
Tây trang như vậy là đồng phục của bang Bạch Trú. Tây trang màu trắng đại diện cho thành viên tầng dưới chót, tiếp theo là tây trang màu lam, nhóm cao tầng sẽ mặc tây trang màu xám chỉ vàng.
Khắp con đường này đều là thành viên mặc tây trang đi giày da của bang Bạch Trú, thoạt nhìn cứ ngỡ đây là vùng đất văn minh, nhưng chính tại nơi văn minh này lại sinh ra thứ trật tự dã man, nguyên thủy nhất.
Khi Đại Lỵ Lỵ hạ cửa kính xe xuống, thanh niên bên ngoài lập tức nhìn thấy khuôn mặt tinh xảo, cùng với vóc người đầy đặn sau dây an toàn của cô, đôi mắt gã không khỏi sáng lên, lập tức cười hì hì nói: “Tiểu thư, đến chơi sao? Cô muốn đến đâu, tôi mời cô đi uống một ly nhé?”
“Đi chà đôi mắt của anh cho sáng lên trước đã, đừng trêu chọc vào những người không nên trêu chọc.” Đại Lỵ Lỵ lộ ra sắc mặt lạnh lùng nói.
Thanh niên kia vẫn cợt nhả, nói: “Vậy tiểu thư là người ở đâu?”
Đại Lỵ Lỵ lười để ý đến đối phương, cửa kính xe lập tức được kéo lên, nhưng thanh niên nọ lại kiên trì gõ cửa kính xe thêm một lần nữa.
“Tiểu thư, mặc kệ cô là ai, mau di chuyển lên vị trí trước giùm. Đây là chỗ đậu xe dành riêng cho tam phu nhân của chúng tôi, tam phu nhân có sở thích sạch sẽ, không vui khi bị người khác đụng tới thứ cô ấy đã dùng.” Thanh niên cười nói.
Đại Lỵ Lỵ cười nhạo, nói: “Thích sạch sẽ như vậy? Thế cô ta có nghẹn thở mà chết hay không? Không khí người khác từng hít thở, vì sao cô ta cũng muốn hít vào?”
“Tiểu thư, cô nói chuyện nên chú ý một chút.” Thanh niên kia hơi sửng sốt, nhưng ngay sau đó đã giận đến tái mặt, gắt lên.