Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 422 - Chương 422. Cái Gì Gọi Là Chọc Thủng Trời?

Chương 422. Cái Gì Gọi Là Chọc Thủng Trời? Chương 422. Cái Gì Gọi Là Chọc Thủng Trời?

Đôi mắt Hứa Thâm sáng lên, đáp: "Đúng vậy, cô biết rõ bọn họ sao?"

"Không tính là biết rõ, đó là một đám trộm đạo lưu manh." Nhà Trinh Thám nói.

Lưu manh... Hứa Thâm sửng sốt, đôi mắt sáng thêm vài phần, nói: "Tổ chức của bọn họ không có có quân vương à?"

"Theo tin vịt thì nói có, nhưng theo tôi suy đoán, hơn phân nửa là không, quân vương đơn giản chỉ một tấm da hổ khoác bên ngoài mà thôi, cũng may đám người này đã có chỗ đặt chân tại nội thành." Nhà Trinh Thám khẽ cười nói: "Mà trên thực tế, loại chuyện này rất bình thường, có vài tổ chức nói bản thân có quân vương, nhưng căn bản là không có, có vài tổ chức khác nói không có, nhưng thật ra lại giấu giếm mãnh hổ, nếu chọc vào chính là tìm đường chết."

"Đúng vậy, đầu năm nay nhiều người thích dối lòng lắm, không có thích nói có, có lại thích nói thành không có." Đầu Sói cười nói.

Hứa Thâm lộ ra vẻ hứng thú cất giọng nói: "Có thể nói kỹ càng tỉ mỉ hơn không?"

"Sao vậy, bọn họ chọc đến anh à?" Nhà Trinh Thám dò hỏi.

"Không, chủ yếu là cảm thấy hứng thú đối với thứ bọn họ sản xuất mà thôi." Hứa Thâm nói.

"Thứ bọn họ sản xuất? Nghe nói là bán thịt." Giọng điệu của Nhà Trinh Thám mang theo chút khinh thường: "Rõ ràng là thấp kém hạ lưu, nhưng hết lần này tới lần khác lại tự xưng là đảng Cà Phê, ai không biết còn cho rằng đây là vốn liếng của tổ chức nào đó."

“Chẳng lẽ bán thịt không tính là vốn liếng sao?" Đầu Sói hỏi.

"Vậy loại đầu cơ trục lợi súng ống đạn dược như anh thì tính là gì?" Nhà Trinh Thám hỏi lại.

"Phần tử khủng bố?" Đầu Sói thử đáp một câu.

Nhà Trinh Thám bị chọc cười, Đầu Sói cũng cười ha hả.

Hứa Thâm không tiếp tục hỏi nhiều, trong lòng đã hiểu được phần nào rồi, sau đó hắn lại hỏi thêm một chút chuyện về Giang gia.

Ngay lập tức, Nhà Trinh Thám nói ra phần tình báo lần trước đã bị Hứa Thâm cắt ngang.

Hóa ra gần đây Giang gia có cướp lại một chút sản nghiệp, nhưng trong quá trình tranh giành, đã xảy ra một ít xung đột, có một vị chiến tướng Quỷ Nguyệt bỏ mình.

Theo như Nhà Trinh Thám phân tích, rất có thể đây là bố cục do các thế lực khác sắp đặt để thăm dò Giang gia.

Hứa Thâm nghe xong, chỉ biết cảm thán trong lòng. Tình thế hiện giờ, những gì hắn có thể làm cũng chỉ là quan tâm một chút tin tức như vậy, với thực lực trước mắt của hắn, căn bản không có khả năng nhúng tay vào.

Hứa Thâm rời khỏi thế giới Linh Bí, quay trở lại văn phòng.

Thanh kiếm phong hắn lấy từ kho hàng lần trước, đã xuất hiện lỗ hổng khi giao thủ với Mộc Vương, giờ còn đang chữa trị bên trong.

Hứa Thâm chỉ có thể phân phó Đại Lỵ Lỵ tới kho hàng chọn một kiện binh khí khác cho mình.

"Cậu lại tính toán làm cái gì nữa vậy?" Mộc Vương biết được tin tức, vội vàng chạy tới đầu tiên, sợ Hứa Thâm lại làm loạn.

Gã vô cùng bất đắc dĩ với thiếu niên tên Hứa Thâm này, rõ ràng hắn là phần tử bất ổn luôn khiến gã nhức cả đầu nhưng lại vô cùng khó giải quyết, tạm thời không thể xử lý được.

"Lấy binh khí mà thôi, anh không cần để ý đến tôi kỹ càng như vậy đâu." Hứa Thâm nói.

"Cậu đừng làm bừa." Mộc Vương nói: "Tuy chúng ta đã làm rất nhiều chuyện không nói quy củ, nhưng chúng ta chỉ không nhắc tới một vài quy tắc cứng nhắc mà thôi, chứ bản thân chúng ta cũng có quy tắc của riêng mình. Nghĩa là có vài thứ tuyệt đối không thể đụng vào, cũng không thể chọc thủng trời."

"Cái gì gọi là chọc thủng trời?" Hứa Thâm hỏi.

"Tại thành Để này, Nghĩ Hậu chính là trời." Mộc Vương nói: "Mặc kệ thế lực sau lưng chúng ta là thế lực phương nào, một khi đặt vào trong này đều phải xem sắc mặt Nghĩ Hậu mà làm việc. Nói đơn giản, chúng ta có thể tùy ý làm chuyện gì đó, nhưng không thể làm tổn hại đến lợi ích của Nghĩ Hậu, cậu hiểu không?"

"Tôi hiểu." Hứa Thâm gật đầu.

"Vậy cậu muốn kiếm làm cái gì?"

"Kiếm của tôi hỏng rồi, kiểu gì cũng phải có một kiện binh khí tiện tay chứ?" Hứa Thâm nói.

Mộc Vương nhìn Hứa Thâm một cái, nói: "Nếu cậu thật sự gặp chuyện, tôi sẽ không bảo vệ cậu đâu."

"Yên tâm." Hứa Thâm mỉm cười: "Tôi sẽ không kéo anh xuống nước."

Mộc Vương hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.

Hứa Thâm nhìn bóng dáng rời đi của gã, đôi mắt hơi nheo lại một chút.

Với Mộc Vương, trong lòng Hứa Thâm vẫn có chút không nắm chắc. Lần trước khi hai người giao thủ, coi như lực lượng của cả hai ngang nhau, nhưng Hứa Thâm lại nhìn ra, Mộc Vương không thi triển năng lực của gã.

Nghĩa là đối phương chỉ dựa vào chiến lực cơ bản cùng với khư binh, lại có thể bất phân thắng bại với hắn.

Tuy lúc ấy hắn còn giữ lại một vài con bài chưa lật, nhưng không khó để nhìn ra, rất có khả năng Mộc Vương này đã đạt đến điểm cực hạn của hình thái thứ hai, hơn nữa còn nắm giữ trạng thái khư lực cực hạn.

Chính là tồn tại chỉ còn một bước lớn nữa sẽ trở thành quân vương…

Nhưng một bước này lại khiến quân vương khác biệt hẳn với phàm trần.

Rất nhanh, Hứa Thâm đã tìm được binh khí, cũng là một thanh kiếm phong được chế tạo từ một bộ phận nào đó của khư cấp B, tính dẻo dai tốt hơn, nhưng độ sắc bén không bằng được thanh trước kia.

Mặc kệ ra sao, tạm thời miễn cưỡng cũng đủ dùng.

Hứa Thâm lấy ra dụng cụ truyền tin, liên lạc cho một người.

"Ừm? Tìm tôi có việc gì sao?" Nguyệt Linh bên kia thoáng kinh ngạc, chợt bình tĩnh hỏi.

Hứa Thâm mỉm cười, nói: "Nghe nói khu Vô Miên rất hỗn loạn, khư thú chém không hết, muốn hỏi xem cô có cần hỗ trợ hay không?"

"Ồ?" Nguyệt Linh có chút ngạc nhiên, chẳng lẽ Hứa Thâm muốn tỏ vẻ cảm ơn vì chuyện cô từng giúp hắn lần trước? Nhưng lần đó, cô giúp Hứa Thâm để bù lại hai lần hắn từng trợ giúp cô mà? Ngay cả nhân tình cô cũng chưa trả hết đâu.

"Cậu tự mình đến hỗ trợ sao? Rảnh như vậy à?" Nguyệt Linh tò mò hỏi.

Hứa Thâm mỉm cười nói: "Chúng ta đều là người của cục Khư Bí, tôn chỉ của cục Khư Bí chúng ta chính là có khư nhất định phải trảm. Và giúp đỡ lẫn nhau cũng là chuyện nên làm."

"Bớt nói mấy câu vô nghĩa, hãy nói chuyện đứng đắn đi." Nguyệt Linh tức giận nói.

Hứa Thâm dò hỏi: "Cô có biết bang Bạch Trú không?"

"Biết. Làm sao vậy?" Nguyệt Linh nói: "Đây chính là khối u ác tính của khu Vô Miên bọn tôi, thuộc loại địa đầu xà."

Ở khu Vô Miên, người biết đến bang Bạch Trú còn nhiều hơn người biết đến cục Khư Bí.

"Nếu là khối u ác tính, vì sao không chữa trị?” Hứa Thâm hỏi.

Bình Luận (0)
Comment