Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 432 - Chương 432. Gã Biết Bản Thân Không Có Quyền Lựa Chọn…

Chương 432. Gã Biết Bản Thân Không Có Quyền Lựa Chọn… Chương 432. Gã Biết Bản Thân Không Có Quyền Lựa Chọn…

Hứa Thâm không nói chuyện, nhưng ở phía sau hắn, bỗng xuất hiện bóng dáng một thanh niên cũng có tình trạng gần như trong suốt. Người này vừa lộ diện, đã vung quyền giết về phía Trần Thanh Vân.

Sắc mặt Trần Thanh Vân đại biến, trong lòng đầy khiếp sợ, khó trách Hứa Thâm có thể nhìn thấy gã, hóa ra đối phương cũng là năng lực giả loại tinh thần.

Gã cũng vung quyền ẩu đả cùng thanh niên kia, hai người kịch liệt triền đấu cùng một chỗ.

Cả hai đều ở trong trạng thái tinh thần thể, không có binh khí, chỉ có thể dựa vào tay chân đánh đấm.

Hứa Thâm đứng một bên, thờ ơ lạnh nhạt!

Trần Thanh Vân càng đánh càng kinh hãi, Hứa Thâm cô đọng ra tinh thần thể rất mạnh, khiến gã tạm thời không chiếm được một chút lợi thế nào.

"Chết cho ta!" Trần Thanh Vân cắn răng, nổi giận gầm lên một tiếng, sau đó trực tiếp bộc phát ra thân pháp càng nhanh hơn, lập tức áp chế được thanh niên kia.

Hứa Thâm thấy vậy, hàng chân mày khẽ nhíu lại.

Ở sau lưng hắn truyền đến giọng nói của "Ma ma", bà đang dịu dàng hỏi: "Con có cần ta hỗ trợ hay không?"

Dường như Trần Thanh Vân đang chiến đấu phía đối diện, cũng nghe được giọng nói dịu dàng này, gã không khỏi quay đầu nhìn lại, vừa trông thấy tình cảnh bên kia, trong lòng lập tức kinh hãi, hai chân run nhè nhẹ, lộ ra sơ hở, bị thanh niên kia đánh trúng một quyền, thân thể cũng bị đánh xuyên qua, trở nên hư ảo hơn rất nhiều.

Gã lại lộ ra ánh mắt hoảng sợ nhìn về phía Hứa Thâm, hoặc là... nhìn bóng dáng cực lớn, đầy dữ tợn đang đứng sau lưng Hứa Thâm!

Đến tột cùng thiếu niên này... là thứ quái vật gì? !

"Dừng… dừng tay!" Trần Thanh Vân phục hồi lại tinh thần, vội vàng hoảng sợ kêu lên.

Thanh niên đứng trước mặt hắn lại đánh thêm một quyền, sau đó mới dừng lại, gương mặt đối phương không chút cảm xúc nhìn chằm chằm vào gã.

Hứa Thâm đánh giá Trần Thanh Vân, cảm thấy rất có hứng thú hỏi: "Năng lực của anh là gì vậy?"

Tôi cũng đang muốn hỏi cậu câu này đó... Trần Thanh Vân lộ ra sắc mặt phức tạp, năng lực của gã là hệ đặc chất hiếm thấy, cũng hiếm tương tự như năng lực xiềng xích của cô gái trước kia, thậm chí còn hiếm hơn, ít nhất là trên phương diện bảo mệnh, năng lực của gã không hề thua kém năng lực giả hệ trọng cấu.

Bởi vì bản thể của gã, chính là trạng thái tinh thần thể hiện tại.

Chỉ cần tinh thần thể bất diệt, gã cũng có thể tìm được thể xác mới để tái sinh sống lại.

Bởi vậy, dù kẻ địch có chém thân thể gã vỡ thành cặn bã, cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Vốn dĩ lúc nãy, gã đã ẩn núp cẩn thận, mang theo ý định sẽ xâm nhập vào trong thân thể kẻ đánh lén mình, đoạt lấy thân thể của đối phương, không nghĩ tới Hứa Thâm cũng có tinh thần lực dũng mãnh, có thể trực tiếp nhìn thấy bản thể của gã.

“Cậu thật sự muốn là địch của đảng Cà Phê chúng tôi sao?" Trần Thanh Vân nhìn Hứa Thâm, hiện giờ trong lòng gã đang tràn ngập kiêng kị với thiếu niên này, khó trách lúc trước Hứa Thâm lại nói chuyện khó hiểu đến vậy, câu trước câu sau không hề liên kết với nhau…

Hoá ra hắn nói mình phải về ngủ chỉ để gã thả lỏng cảnh giác mà thôi.

Và thái độ vừa lòng sau khi nhận được chiếc xe biếu tặng lúc trước, cũng là như thế.

"Là tôi, cũng có thể là chúng ta." Hứa Thâm bình tĩnh nhìn đối phương, nói: "Anh đã không chết, vậy tôi sẽ cho anh thêm một cơ hội."

Sắc mặt Trần Thanh Vân trở nên cực kỳ khó coi, gã đã tung hoành khu Vô Miên này tới mười mấy năm, vậy mà hôm nay lại rơi vào trong tay một kẻ vãn bối tuổi còn trẻ.

Bảo gã phải lựa chọn ư?

Trần Thanh Vân đã nhìn thấy bóng dáng cực lớn, đầy dữ tợn lúc trước dần dần biến mất sau lưng Hứa Thâm, nhưng trong lòng gã vẫn tràn ngập một loại cảm giác hết hồn…

Gã biết bản thân không có quyền lựa chọn.

Chỉ có chết hoặc phản bội mà thôi.

Và không cần phải nghi ngờ, hiển nhiên là gã muốn sống sót.

"Chuyện đã tới nước này, tôi còn có thể lựa chọn gì ngoài làm cùng cậu?" Sau khi ánh mắt Trần Thanh Vân lóe sáng một hồi lâu, cuối cùng gã khẽ thở dài một tiếng, nói: "Nhưng… cậu có thể tin được tôi sao?"

"Không tin được." Hứa Thâm nói: "Cho nên tôi cần xem cách anh biểu hiện làm cho tôi vừa lòng."

Trần Thanh Vân cười khổ nói: "Vậy cậu muốn tôi làm như thế nào?"

"Trước tiên hãy nói tình huống của đảng Cà Phê cho tôi."

"Được." Trần Thanh Vân thở dài một tiếng trong lòng, sau đó thành thật nói với Hứa Thâm: "Đúng là đảng Cà Phê chúng tôi không có quân vương, đã được thành lập hơn 30 năm rồi. Tôi là thành viên được chiêu mộ vào sau khi đảng được thành lập chừng mười mấy năm, bởi vì năng lực đặc thù, biểu hiện không tồi, mới được bên trên đề bạt. Lão đại chúng tôi có chút thần bí, nghe nói hắn là đứa con bị ruồng bỏ của một cao tộc nào đó, nhưng tôi cũng không rõ cụ thể là cao tộc nào, bởi vì tên mà lão đại dùng chính là tên giả."

Hứa Thâm cười nói: "Nói như vậy, mấy người là tiểu thế lực sinh tồn trong kẽ hở tại nội thành, không phát triển nổi tại nơi đó, mới đến thành Để phát triển?"

Khóe miệng Trần Thanh Vân khẽ giật giật, sau đó lại nói: "Cũng không coi là thế lực quá nhỏ, dù sao khi tôi còn dừng lại ở giai đoạn đầu, lão đại của chúng tôi đã là hình thái thứ hai cực hạn, chỉ tiếc, hình thái thứ hai và quân vương chênh lệch quá lớn, độ khó khi trở thành quân vương quá cao, cũng quá gian nan. Chỉ kém một bước này nhưng lại là thua kém gấp trăm lần."

Hứa Thâm nói: "Vậy làm thế nào anh có thể xác định được, hiện giờ lão đại của đảng Cà Phê còn không phải là quân vương?"

Trần Thanh Vân bất đắc dĩ nói: "Nếu lão đại là quân vương, khi chúng tôi phát triển ở thành Để, còn phải xem sắc mặt hội Truy Quang mấy người sao? Nên ngược lại, là các người xem sắc mặt chúng tôi mà làm việc mới đúng, thậm chí chúng tôi đã sớm mở rộng sản nghiệp đến các khu khác, hoặc thành Để khác rồi, sẽ không co cụm ở thành Bạch Nghĩ này như hiện tại."

Hứa Thâm khẽ gật đầu, nếu đảng Cà Phê kia có quân vương, phỏng chừng cô gái có biệt danh Nhà Trinh Thám cũng không dùng hai từ "Lưu manh" để hình dung bọn họ.

Nhưng có vẻ như Trần Thanh Vân này không quá hiểu rõ bối cảnh của hội Truy Quang.

Lấy thực lực của giáo hội Nguyệt Quang, chỉ một quân vương, làm sao có thể trấn áp được?

Bình Luận (0)
Comment