Ngay trong bóng đêm, bức thư nọ được chuyển giao vào trong tay một người nào đó. Người nọ rời khỏi con phố kia, một mình lái chiếc xe màu đen bình thường lặng yên rời đi trong đêm. Ngay khi người này ra khỏi khu Vô Miên, đột nhiên tại một đoạn đường hẻo lánh nào đó. săm lốp trơn trượt, chiếc xe mất lái, đâm thẳng vào kiến trúc ven đường.
Mà người bên trong xe cũng gục trên tay lái, dây an toàn ép chặt phần ngực, cái đầu biến mất, máu thịt ở phần cổ lẫn lộn mơ hồ.
Bỗng nhiên bên trong xe xuất hiện một bàn tay. Bàn tay nọ nhẹ nhàng thò vào chiếc túi da của người xấu số kia, tìm được lá thư nọ, mang nó đi, tiếp đó, từ hàng ghế phía sau chợt bắn ra từng viên, từng viên đạn.
Bàn tay nọ tiện tay xé nát hàng ghế sau, che đi dấu vết đường nét của viên đạn, sau đó biến mất đâu không thấy.
Không lâu sau đó, do có người thông báo, khiến cho vụ tai nạn xe cộ ở nơi này đã làm kinh động tới sở Tuần Tra, mấy chiếc xe của sở Tuần Tra nhanh chóng đi tới hiện trường. Bọn họ lập tức điều tra tin tức về thân phận của người chết.
Mà ở bên kia, trên đỉnh một tòa cao ốc nào đó tại nhánh đường thứ ba liền kề bên ngoài đường Nhật Miện, có một bóng người đứng giữa đêm đen, thân hình quỷ dị như bóng ma.
Chếch phía đối diện với bóng dáng này, cách xa chừng ba nhánh đường, chính là văn phòng của Trần Thanh Vân.
Cùng lúc ấy, Trần Thanh Vân đang đi qua đi lại, hàng chân mày nhíu chặt.
Tình huống Hứa Thâm hung hãn tập kích ban đêm, khiến cho gã ý thức được lần này bang Bạch Trú gặp phải phiền toái lớn rồi. Ngay cả chỗ dựa là đảng Cà Phê cũng bị Hứa Thâm điều tra được, hơn nữa, đã nắm rõ chi tiết mà đối phương vẫn dám ra tay, khả năng cao là hắn vẫn còn chuẩn bị đằng sau.
Nhưng hiện tại, gã cũng chỉ có thể xin chỉ thị từ phía đầu lĩnh, xem nên giải quyết chuyện này như thế nào.
Trên thực tế, dù gã chính là bang chủ của bang Bạch Trú, nhưng ở trong đảng Cà Phê, gã chỉ là tam bả thủ (người ngồi ở vị trí số ba, ở Trung Quốc, vị trí ngồi tượng trưng cho thân phận địa vị và quyền thế) mà thôi.
Mà đạt được địa vị này cũng chẳng dễ dàng gì.
Suốt mấy năm nay, gã một mực thông qua bang Bạch Trú, vơ vét của cải và thu thập khư binh, gia tăng chiến lực bản thân, mới chiếm được một vị trí như vậy.
"Giang gia… chẳng lẽ chỗ dựa sau lưng hội Truy Quang là Giang gia? Vì sao trước kia ta từng hỏi thăm, lại nhận được tin tức hội Truy Quang kia có quan hệ với giáo hội Nguyệt Quang? Đáng chết, đến tột cùng tình báo nào là thật, tình báo nào là giả đây?" Trần Thanh Vân cảm thấy vô cùng đau đầu.
Nhưng không cần biết chỗ dựa sau lưng bọn họ là thế lực nào, cũng là tồn tại cực kỳ khó giải quyết.
Và nếu để so sánh, gã cảm thấy giáo hội Nguyệt Quang tốt hơn.
Dù sao bọn họ cũng là tôn giáo thờ phụng Nguyệt Thần, giáo quy có chút nhu hòa.
Mà Giang gia bên kia lại khác. Loại cao tộc này đều là thế lực ăn tươi nuốt sống, đều hung hãn, tàn nhẫn, đều dùng thủ đoạn máu tanh quật khởi tại nội thành, và đều ăn cả trong tối lẫn ngoài sáng.
Ngay trong khi Trần Thanh Vân đang mải cân nhắc mọi chuyện, bỗng nhiên, gã mơ hồ cảm nhận được điều gì, một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.
Hả?
Trần Thanh Vân thoáng giật mình, thân thể bất ngờ phản ứng lại.
Phanh!
Gần như trong nháy mắt, lỗ tai gã nghe được tiếng nổ tung, đôi mắt gã thấy được tấm thủy tinh phía trước vỡ tan rồi, vô số mảnh nhỏ bắn ra.
Nhưng âm thanh bên tai gã nghe được, lại không phải tiếng vỡ tan của mảnh thủy tinh kia, mà là âm thanh nổ tung của khung xương cốt, truyền đến khi cái đầu của chính gã bạo liệt.
Cũng trong nháy mắt ấy, lỗ tai của gã cũng tan tác theo.
Hết thảy mọi cảm nhận đều biến mất.
Hứa Thâm xuyên qua Khư Nhãn của súng ngắm, nhìn thấy Trần Thanh Vân bị bạo đầu trong văn phòng.
Cái đầu vỡ tung ra, phần bên trong văng cả ra ngoài tựa như một mảnh thuốc màu đỏ tươi. Thân thể bị lực lượng quán tính kéo xuống, đập thẳng xuống phần phía sau cái bàn công tác.
Hứa Thâm dùng Khư Nhãn tiếp tục ngưng mắt quan sát, nhìn thấy hồi lâu sau thi thể không đầu nọ vẫn nằm im không chút động tĩnh, mới xác nhận hẳn là đối phương bị bắn chết rồi.
Hắn lập tức kêu gọi điểm đặt neo từ trong sương mù dày đặc đến, cất khẩu súng ngắm trên tay đi, sau đó trốn vào Khư giới, xuyên qua dãy kiến trúc trên khu phố, đi ngang qua vài con phố sầm uất như trên đường Nhật Miện, xuyên qua hết thảy những người đi đường qua lại nơi đây, nhưng thân thể hai bên không hề va chạm vào nhau.
Ngay khi hắn đi vào tổng bộ bang Bạch Trú, lập tức có âm thanh chói tai vang lên từ thiết bị cảnh báo khư thú.
Hứa Thâm cũng không để ý.
Phải biết rằng, thiết bị cảnh báo khư thú cũng có thể phát động khi nó phát hiện ra trảm khư giả, chỉ cần ở trong phạm vi cảm nhận của trang bị cảnh báo, để nó phát hiện ra trong Khư giới có năng lượng hoạt động, chắc chắn sẽ phát ra âm thanh nhắc nhở.
Trong tình huống rối loạn do trang bị cảnh báo đã kích hoạt, Hứa Thâm lập tức đi vào văn phòng của Trần Thanh Vân, sau đó từ Khư giới trở về hiện thực.
Cùng lúc ấy, tiếng thét chói tai phát ra từ trang bị cảnh báo cũng lập tức ngưng bặt.
"Ừm?"
Hứa Thâm vừa bước vào văn phòng đã nhìn thấy bóng dáng của Trần Thanh Vân, đối phương đang phủ phục trong một góc văn phòng, thân thể cong lại, có vẻ như đang mai phục, bất cứ lúc nào cũng có thể hành động.
Chẳng qua ngay lúc này, thân thể Trần Thanh Vân đang ở trạng thái, cực kỳ hư ảo.
Mà thi thể không đầu của gã vẫn nằm ở phía trước chiếc bàn công tác kia, máu tươi văng tung tóe khắp nơi trên mặt đất, trên bức tường.
Trần Thanh Vân đang đứng trong góc tường, nhìn thấy Hứa Thâm hiện ra từ Khư giới, trong mắt lập tức trào ra tức giận, hóa ra kẻ bắn chết gã lại chính là thiếu niên chết tiệt này!
Vậy ngươi đến đền mạng đi!
Đôi mắt Trần Thanh Vân lóe ra một tia âm độc, đột nhiên ra tay, muốn chộp thẳng vào đầu Hứa Thâm.
Nhưng bóng dáng Hứa Thâm lại nghiêng mình, cực nhanh thoát khỏi đòn tấn công của gã.
Con ngươi trong hốc mắt Trần Thanh Vân co rụt lại, gã cất giọng kinh hãi nói: "Cậu có thể nhìn thấy tôi? !"