Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 430 - Chương 430. Làm Việc Cho Tôi!

Chương 430. Làm Việc Cho Tôi! Chương 430. Làm Việc Cho Tôi!

"Thì đã làm sao? Chẳng phải Mộc Vương trong hội các người cũng đến từ nội thành đó sao?" Trần Thanh Vân hừ lạnh nói.

Hứa Thâm mỉm cười nói: "Đúng vậy, cho nên tôi muốn nói, Trần đổng cam tâm tình nguyện đến thành Để quản lý công việc, hẳn là anh cũng chẳng mấy nhớ thương gì người trong nhà đâu, vậy anh có hứng thú theo tôi cùng làm hay không?"

Trần Thanh Vân nhướng mày, lập tức khinh miệt nói: "Cậu muốn mua chuộc tôi đề làm việc cho hội Truy Quang mấy người sao?"

"Nói mua chuộc lại quá xa cách rồi." Hứa Thâm nói: "Hơn nữa tôi cũng không nói anh sẽ làm việc cho hội Truy Quang, mà là làm việc… cho tôi."

Trần Thanh Vân giật mình, gã vội vàng nhìn ngó chung quanh, sau đó lập tức hiểu được, hẳn là Mộc Vương không hề tới đây, nếu không Hứa Thâm đâu dám làm càn như vậy.

Bớt đi tầng băn khoăn này, Trần Thanh Vân lập tức cảm thấy cả người thoải mái hơn vài phần, gã cười lạnh nói: "Không nghĩ tới cậu còn mọc ra khối xương ngược (chỉ người có ý đồ tạo phản), lại muốn tự mình bắt đầu từ số không. Cậu không sợ Mộc Vương biết được việc này sao? Cậu giết 6 vị thống lĩnh của hắn, còn muốn tự mình làm riêng, nếu Mộc Vương biết phỏng chừng hắn sẽ một đao chém chết cậu."

"Đừng cho hắn biết không phải là được rồi sao?" Hứa Thâm mỉm cười nói: "Nếu có người còn sống lại thích nói nhiều, thì khiến cho hắn chết đi là xong."

Trần Thanh Vân cười lạnh nói: "Cậu tự tin có thể một mình đánh thắng tôi sao?"

"Chưa thử qua, không xác định được." Hứa Thâm lắc đầu, nói: "Cho nên tôi mới mời anh."

Mời tôi trở thành thủ hạ của cậu sao... Trần Thanh Vân lập tức Hứa Thâm chọc cho tức cười, nói: "Cậu càng hài hước hơn tôi đó."

"Đàn ông mà, ai cũng thích khôi hài dí dỏm một chút." Hứa Thâm nói: "Anh cứ cân nhắc một chút đi, theo tôi làm, chúng ta cùng nhau giải quyết đảng Cà Phê, sau đó chính mình làm người đứng đầu, không phải tốt hơn sao?"

Nụ cười trên mặt Trần Thanh Vân lập tức đọng lại, gã hướng ánh mắt âm trầm nhìn Hứa Thâm: "Cậu biết đảng Cà Phê?"

Không cần phải nghi ngờ, Hứa Thâm đã điều tra kỹ càng tình huống sau lưng gã, và chuyện tập kích đêm nay cũng xuất phát từ nguyên nhân như vậy?

Hứa Thâm mỉm cười, nói: "Trên đời này không có bức tường nào không lọt gió."

Trần Thanh Vân nhìn Hứa Thâm chăm chú một hồi, mới nói: "Cậu có biết bản thân đang nói cái gì hay không? Chỉ dựa vào hai người chúng ta mà cậu cũng dám vọng tưởng? Hay là cậu đang dự định cho Giang gia nhúng tay vào?"

"Chuyện này cần phải xem tình huống ra sao đã." Hứa Thâm vốn không muốn kéo tấm da hổ Giang gia, nhưng nếu đối phương kiêng kị điểm ấy, hắn cũng lười giải thích, lại nói: "Nếu không anh nói cho tôi nghe tình huống của đảng Cà Phê đi? Bọn họ có bao nhiêu hình thái thứ hai, có phải thủ lĩnh cũng là hình thái thứ hai cực hạn hay không?"

Trần Thanh Vân cười nhạo nói: "Hình thái thứ hai cực hạn sao? Cậu nghĩ quá đơn giản rồi đó, lãnh tụ đảng chúng tôi chính là quân vương!"

Hứa Thâm nở nụ cười, nói: "Bớt nói mấy lời vô nghĩa đi, quân vương đâu có rẻ mạt như vậy? Quân vương sẽ lén lút bán thịt ở thành Để ư? Anh đừng kéo tấm da hổ quân vương này trước mặt tôi, mà kể cả đảng Cà Phê có quân vương, đối phương muốn đến thành Để này cũng phải suy tính kỹ càng một phen."

"Hừ, nếu quân vương lẻn vào nơi này, người ta thừa sức giết được cậu." Trần Thanh Vân cười lạnh nói: "Cậu cho rằng Nghĩ Hậu có thể quản lý mọi ngóc ngách trong thành Để sao?"

Hứa Thâm cười nói: "Cứ cho là có quân vương đi, nhưng đối phương chưa từng gặp mặt tôi, vì sao lại muốn chém giết tôi chứ? Bang Bạch Trú các người xảy ra chuyện, ai biết là người nào làm?"

Sắc mặt Trần Thanh Vân khẽ biến: "Cậu có ý gì?"

"Không có ý gì cả, tôi muốn anh theo tôi làm, nếu anh nhất quyết không chịu, tôi chỉ có thể làm một mình mà thôi." Hứa Thâm nói: "Chỉ là đêm nay, có lẽ bang Bạch Trú phải đổi một người khác làm chủ rồi."

Sắc mặt Trần Thanh Vân cực kỳ âm trầm, nói: "Cậu muốn ra tay với tôi?"

"Tiên lễ hậu binh, tôi chỉ hy vọng anh có thể giúp tôi giảm bớt vài chuyện lằng nhằng thôi." Hứa Thâm nói.

"Nếu tôi nói không thì sao?"

Hứa Thâm thở dài: "Thì tôi cáo từ trước vậy."

"..."

Trần Thanh Vân bị lời nói của Hứa Thâm làm đầu óc quay cuồng, không tìm được manh mối, lại nói: "Rốt cuộc cậu có ý gì?"

Tuy hình thái thứ hai nào cũng có chút điên điên khùng khùng, thậm chí có vài người còn rơi vào tình trạng tư tưởng hỗn loạn, câu trước câu sau không liên kết với nhau, nhưng theo gã suy nghĩ, Hứa Thâm trước mắt vẫn là một tồn tại hình thái thứ hai tương đối bình thường.

"Không có ý gì, anh đã không đồng ý, thì tôi trở về ngủ một giấc trước, chờ sau này lại đi giải quyết chuyện của đảng Cà Phê." Hứa Thâm nói.

Sắc mặt Trần Thanh Vân lộ ra chút âm trầm: "Cậu muốn khơi lên chiến tranh nội thành?"

"Đối phó với đảng Cà Phê còn không xứng được gọi là chiến tranh." Hứa Thâm cười nói.

Ánh mắt Trần Thanh Vân lấp lóe không ngừng, chợt hừ lạnh nói: "Nếu đã nói đến nước này, tôi cũng chẳng còn lời gì để bàn nữa, cậu mau đi đi!"

Hứa Thâm chém giết phụ tá đắc lực của gã, nhưng gã lại không rõ chiến lực của Hứa Thâm, không dám mạo muội ra tay giữ đối phương ở lại.

Tuy nơi này là tổng bộ bang Bạch Trú, rất nhiều thành viên nòng cốt của bang phái đều có mặt ại đây, nhưng bọn họ đều là trảm khư giả giai đoạn đầu, có mạnh hơn nữa cũng không thể ảnh hưởng đến tồn tại hình thái thứ hai. Chênh lệch này cũng tương tự như chênh lệch giai cấp giữa vụ dân và phú hào, tuyệt đối không thể vượt qua.

"Trần đổng là người thông minh, đáng tiếc..." Hứa Thâm đứng dậy, nhìn đối phương một cái, trong mắt có chút thương hại.

Trần Thanh Vân hừ lạnh nói: "Đảng Cà Phê chúng tôi mạnh hơn cậu tưởng tượng nhiều lắm, nếu không tin cậu cứ thử xem."

Hứa Thâm khẽ lắc đầu, sau đó xoay người rời đi.

Trần Thanh Vân trông theo bóng dáng Hứa Thâm đi xa, lập tức dùng Khư Nhãn nhìn trộm, tới khi gã phát hiện ra Hứa Thâm kia thực sự rời khỏi rồi, trong lòng mới thoáng buông lỏng một hơi.

Gần như ngay lập tức, gã vội vàng gọi thư ký, rồi múa bút viết nhanh một bức thư, chuẩn bị thông báo tin tức cho nội thành, để đảng Cà Phê trong nội thành phòng bị Giang gia ra tay.

Hàng năm gã đều ở trong thành Để, cho nên ấn tượng về Giang gia vẫn dừng lại ở thời điểm mười mấy năm về trước, khi Giang gia bên kia còn hùng mạnh.

Thư ký nhận được thư, lập tức dựa theo phân phó đi tìm người truyền tin.

Bình Luận (0)
Comment