Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 429 - Chương 429. Cảm Giác Phân Liệt!

Chương 429. Cảm Giác Phân Liệt! Chương 429. Cảm Giác Phân Liệt!

"Tuy bang Bạch Trú chúng tôi đã làm không ít chuyện xấu, nhưng ít ra ở mặt ngoài chúng tôi vẫn là công ty chính quy tuân theo pháp luật!" Trần Thanh Vân cả giận nói: "Dù hiện giờ có bẩm báo lên sở Thủ Vệ Thành Bang bên kia, cũng là chúng tôi chiếm lý. Nếu thật sự không được, tôi nhất định phải đến khu Mẫu Hoàng, tìm Nghĩ Hậu quân vương nhờ cô ấy phân xử!"

"Vậy anh cần phải đi tìm nha." Hứa Thâm nói: "Mà tôi tò mò hỏi một chút, anh chuẩn bị tố cáo tôi như thế nào? Tôi chỉ đến nơi này đàm phán cực kỳ hợp pháp mà thôi, sau đó thuận tay thu thi thể người của anh về đây giùm. Bọn họ bị khư giết chết, chết thật là thảm đó, chẳng lẽ anh không nên cảm tạ tôi hay sao?"

"Cậu!" Sắc mặt Trần Thanh Vân cực độ khó coi.

Lúc trước khi Hứa Thâm đến nơi này, gã còn cảm thấy đối phương cực kỳ non nớt, nhưng tới lần này gặp lại, thiếu niên non nớt ấy bỗng biến thành một con độc xà giả dối, miệng lưỡi trơn tru, mở miệng một cái là lập tức đánh tráo khái niệm, khiến người ta không biết nên bắt bẻ như thế nào.

"Tôi chỉ tới tìm anh để nói chuyện hợp tác thôi mà, anh đừng quá kích động." Hứa Thâm nói.

Ánh mắt Trần Thanh Vân trở nên âm trầm, gã cố giữ một chút bình tĩnh, nói: "Cậu thực sự cho rằng bản thân đã ăn chắc chúng tôi rồi? Tôi mặc kệ cậu là người của Giang gia hay Mặc gia, chuyện thành Để phải giao cho thành Để giải quyết. Cậu cảm thấy Nghĩ Hậu sẽ dung túng cho Giang gia sau lưng cậu tùy ý đến thành Để làm xằng làm bậy hay sao?"

"Nơi này là địa bàn của Nghĩ Hậu!"

Hứa Thâm hướng ánh mắt có hứng thú nhìn gã, thản nhiên nói: "Là ai lúc trước dằn mặt tôi rằng bản thân cũng có người ở nội thành? Nếu tất cả mọi người đều không có chỗ dựa sau lưng, anh cảm thấy tôi không thể nói chuyện hợp tác với anh sao? Hay là anh cảm thấy cả hai người, tôi và Mộc Vương, không đủ tư cách bàn loại chuyện này?"

Sắc mặt Trần Thanh Vân khẽ biến, ánh mắt gã vội vàng đảo qua chung quanh, chẳng lẽ cả Mộc Vương cũng đến đây?

Trên thực tế, từ đáy lòng gã vẫn có chút kiêng kị với vị Mộc Vương kia.

Suy cho cùng, bọn họ cũng tìm được quá ít tình báo về Mộc Vương. Nhưng người này có thể ngồi trên cao điều khiển đám thống lĩnh của hội Truy Quang kia, chắc chắn không phải nhân vật đơn giản. Theo gã suy đoán, rất có thể vị Mộc Vương kia đã đạt tới điểm cực hạn của hình thái thứ hai.

"Cậu muốn đàm phán như thế nào?" Trần Thanh Vân trầm giọng nói.

Hứa Thâm nghĩ một hồi, sau đó nhẹ nhàng nâng một bàn tay lên.

"Có ý gì? Cậu muốn nhiều hơn 500 vạn?" Trần Thanh Vân nhíu mày hỏi.

Hứa Thâm nở nụ cười: "5000 vạn."

"Cậu quá đáng lắm rồi!" Trần Thanh Vân giận dữ, nói: "3000 vạn đã là con số cực hạn của chúng tôi, nếu không chúng tôi sẽ không giải trừ hiệp ước. Thế mà bây giờ cậu còn muốn tăng giá?"

"Một cái đầu cũng phải trị giá 1000 vạn chứ?" Hứa Thâm nói.

Trần Thanh Vân cắn răng, nếu thực sự muốn quy ra giá trị, thì 1000 vạn làm sao có thể mua được mạng của tồn tại hình thái thứ hai?

Huống chi nếu thực sự muốn bồi thường, cũng là cậu bồi thường cho tôi chứ???

Thường ngày, ỷ thế át người vốn là thủ đoạn mà bang Bạch Trú bọn họ quen dùng, tới hiện giờ, loại thủ đoạn này lại rơi thẳng xuống đầu bọn họ rồi.

Trần Thanh Vân gắt gao nhìn chằm chằm vào Hứa Thâm, nói: "Sáu vị thống lĩnh của hội Truy Quang các người đột nhiên chết thảm. Chuyện này cũng có liên quan với cậu hả?"

"Đúng vậy, đều do tôi giải quyết." Hứa Thâm mỉm cười nói.

Sắc mặt Trần Thanh Vân khẽ biến, rốt cuộc gã cũng ý thức được thiếu niên trước mắt là kẻ hung ác tới cỡ nào.

Gã vốn cho rằng nhiều nhất Hứa Thâm chỉ nói bản thân mang đến tác dụng trợ giúp trong vụ thảm sát này thôi, không nghĩ tới đối phương lại gọn gàng dứt khoát thừa nhận như vậy.

Hơn nữa, Hứa Thâm đã ra tay giải quyết 6 vị thống lĩnh, nhưng vẫn có thể tiếp tục làm việc ở hội Truy Quang, chẳng lẽ Mộc Vương kia mù rồi?

Hay là… Mộc Vương cũng không thể làm gì được hắn?

Suy nghĩ không ngừng chuyển động trong đầu Trần Thanh Vân, gã vẫn nhìn chăm chú vào Hứa Thâm, nói: "Được, tôi sẽ cân nhắc chuyện này."

"Không phải cân nhắc, là trực tiếp nói thẳng luôn đi." Hứa Thâm nói: "Hiện giờ trước mặt anh chỉ có hai phương án, hoặc là có, hoặc là không, ngay lập tức lựa chọn cho tôi, đừng có lấp liếm lung tung."

Trần Thanh Vân lạnh lùng nhìn thấy hắn, nói: "Không thành vấn đề, 5000 vạn thì 5000 vạn, tôi đưa!"

Hứa Thâm có chút ngoài ý muốn, lập tức cười nói: "Trần đổng đúng là người sảng khoái."

Trần Thanh Vân hừ lạnh nói: "Đưa đầu của bọn họ cho tôi."

Hứa Thâm bày ra vẻ mặt không sao cả, nhanh chóng chuyển hai cái đầu qua.

Trần Thanh Vân ra hiệu cho thủ hạ bên người tiến lên tiếp nhận.

"Đi thôi, chúng ta vào trong nói chuyện." Hứa Thâm cười nói, có vẻ cực kỳ quen thuộc, tựa như nơi này là tổng bộ của hội Truy Quang, và Trần Thanh Vân đến đây theo lời mời của hắn vậy.

Sắc mặt Trần Thanh Vân lạnh như băng, gã không nói gì, chỉ lặng lẽ đi theo Hứa Thâm lên lầu.

Tuy hai người bọn họ đi gần nhau, nhưng ai nấy đều có thể cảm nhận đối phương đang âm thầm phòng bị mình.

Chờ sau khi cả hai đi vào trong văn phòng của Trần Thanh Vân, tự mình tìm ghế ngồi xuống, trong gian phòng này cũng chỉ còn lại duy nhất hai người bọn họ, những người khác đều không dám tới gần.

"Trần đổng, chắc anh là người được sinh ra trong nội thành bên kia?" Hứa Thâm tựa lưng vào ghế ngồi, tùy ý nói.

Trần Thanh Vân nghiêm mặt hỏi: "Sao cậu biết?"

"30 tuổi mới đi vào thành Để, lại dùng hai bàn tay trắng đánh ra bang Bạch Trú… Loại tình huống thế này, tôi tuyệt đối không tin sau lưng anh không hề có chút căn cơ nội tình nào, huống chi nội thành bên kia phái anh tới làm đầu lĩnh ở nơi này, kiểu gì bọn họ cũng phải chọn một đối tượng có thể khiến bản thân yên lòng. Làm như vậy, người bên trên mới an tâm giao tiếp được." Hứa Thâm khẽ cười nói.

Trần Thanh Vân nheo mắt nhìn thiếu niên đối diện, trong lòng có cảm giác đối phương chính là một con hồ ly giả dối.

Nhưng điều này lại khiến gã có chút cảm giác phân liệt. Rõ ràng ngày hôm trước, cũng tại vị trí này, thiếu niên trước mắt vừa mang tới cho gã một loại cảm giác non nớt, lỗ mãng, thì hiện giờ chỉ cách có vài ngày ngắn ngủi, khi đối phương một lần nữa xuất hiện trước mặt gã, lại như hai người hoàn toàn khác nhau.

Bình Luận (0)
Comment