Kể cả khi Hứa Thâm nguyện ý buông xuống trong hiện thực chém giết cùng bọn họ, bọn họ cũng không thể làm hắn bị thương.
Mà nếu Hứa Thâm bước vào tầng sâu trong Khư giới, công kích của bọn họ càng không có khả năng đánh trúng.
Đây là trạng thái tuyệt đối nghiền áp và thống trị của hình thái thứ hai với giai đoạn đầu!
"Đứng lại!" Một vị trung niên mặc tây trang màu lam đang đứng phía trước Hứa Thâm, rõ ràng vẻ mặt tràn đầy hoảng sợ, nhưng vẫn cắn răng giận dữ hét lớn: "Nơi này là bang Bạch Trú, mày không thể bước tới thêm nữa. Rút cuộc, mày là ai?"
Lúc trước, Hứa Thâm đã tới nơi này, nhưng hiển nhiên những người này lại hoàn toàn quên mất hắn rồi, mà trên thực tế, chỉ rất ít người trong đám bọn họ từng được trông thấy khuôn mặt của Hứa Thâm. Có vẻ như vị trung niên này không nằm trong đám người ấy, và gã không biết hắn là ai cũng là chuyện rất bình thường.
Hứa Thâm không nói gì, lập tức đi đến.
Vị trung niên mặc tây trang màu lam kia rống giận một tiếng rồi vung đao vọt tới, nhưng ngay sau đó, bỗng nhiên toàn thân người này đứng sững tại chỗ, rồi cười lớn một tiếng, chợt lật tay chém thẳng thanh đao trong tay vào cổ mình.
Đao phong cực sắc bén, cái đầu lập tức rơi xuống, vị trung niên kia cũng quỷ dị ngã xuống rồi.
Cảnh tượng làm cho người ta sợ hãi như thế trực tiếp diễn ra ngay trước mắt, khiến cho đám người khác vẫn có chút do dự, lập tức không còn do dự nữa, ai nấy đều kinh hãi không ngừng lui về phía sau.
Hứa Thâm đi thẳng một đường, vòng vây chung quanh cũng theo nhịp bước của hắn mà từ từ di chuyển đến phía trước tổng bộ bang Bạch Trú.
Dưới ánh đèn đuốc sáng choang, trên con đường phồn hoa hàng đêm sênh ca, vốn dĩ tòa cao ốc tổng bộ kia luôn được giữ cho sạch sẽ, nguy nga tráng lệ, thì bỗng nhiên vào khoảnh khắc này, dường như bầu không khí xa hoa truỵ lạc chung quanh, lại bị một tầng khí sắc nào đó che đậy đi, trong mơ màng lộ ra một màu máu đỏ.
Chợt “Sưu” một tiếng, một bóng dáng nhảy xuống từ trên tòa cao ốc nọ, hai chân rơi xuống đất, vững vàng đứng yên tại chỗ.
Người nọ đúng là Trần Thanh Vân.
Hắn đã nhận được tin tức, lúc này vừa vặn trông thấy Hứa Thâm, sắc mặt đang âm trầm cũng không khỏi thoáng biến hóa một chút.
"Mày là người của Giang gia? !" Trong mắt gã xẹt qua một tia sợ hãi, làm sao bọn họ lại trêu chọc đến con quái vật lớn trong nội thành này?
Lớp mặt nạ trên mặt Hứa Thâm trực tiếp biến đi, để lộ ra khuôn mặt của hắn. Hứa Thâm mỉm cười nói: "Trần đổng, chào buổi tối."
Nụ cười thân thiết, y như đang tán gẫu mấy chuyện sinh hoạt thường ngày.
Con ngươi trong hốc mắt Trần Thanh Vân hơi co lại, sắc mặt gã trở nên vô cùng khó coi, nói: "Là cậu! Cậu lại là người của Giang gia? Còn là chiến tướng Quỷ Nguyệt của Giang gia?"
Trong lòng gã cực kỳ kinh sợ. Rõ ràng không một ai nói cho gã biết, chỗ dựa sau lưng hội Truy Quang chính là Giang gia!
Nhưng dù đối phương là thế lực dưới tay Giang gia, cũng chẳng có đạo lý gì mà cao tộc kia lại phái một vị chiến tướng Quỷ Nguyệt đến thành Để tọa trấn cả?
Phải biết rằng, phần lớn những người bị phái đến thành Để, đều là nhân vật sống ở biên giới nội thành, thân phận như vậy mới bị điều đến một nơi như thế này.
Hứa Thâm không khỏi có chút bất đắc dĩ, xem ra chiếc mặt nạ này quá mức bắt mắt. Đó vốn không phải là điều hắn mong muốn, nhưng mà… người ta đã hiểu lầm rồi, hắn cũng chẳng còn điều gì để nói nữa, chỉ nhàn nhạt cất lời: "Trần đổng, lần trước tôi tìm anh bàn chuyện hợp tác, anh đã cân nhắc thế nào rồi?"
Trần Thanh Vân nhìn hai cái đầu đang được mang theo trong tay Hứa Thâm, hiển nhiên gã chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra nạn nhân chính là hai phụ tá đắc lực dưới tay mình.
Nhất là cô gái kia, năng lực của đối phương cực kỳ đặc thù, thuộc về hệ đặc chất. Loại năng lực hiếm thấy như vậy, kể cả đưa vào trong nội thành, cũng có thể lăn lộn kiếm ra một địa vị không tồi, đạt được thế lực lớn bồi dưỡng.
Nhưng gã lại không tiến cử cô gái này tới nội thành.
Nói gì thì nói, gã cũng không muốn địa vị của mình bị người khác thay thế, lại càng không muốn trong tương lai phải nhìn thấy cấp dưới bên cạnh, trở thành lãnh đạo của mình.
"Tôi với cậu vốn không oán không cừu, cậu làm vậy là muốn thực sự khai chiến với bang Bạch Trú chúng tôi? !" Sắc mặt Trần Thanh Vân chuyển thành âm trầm, gã vừa nói vừa gắt gao nhìn chằm chằm vào Hứa Thâm.
"Hội Truy Quang chúng tôi luôn hướng tới hòa bình, sao có thể tìm anh khai chiến được?" Hứa Thâm cười cười, nói: "Hôm nay tôi chỉ đến để nói chuyện hợp tác mà thôi. Là lần trước anh đập xe của tôi, thì đêm nay tôi không cẩn thận đập người của anh thôi mà. Không sao cả, lúc trở về, tôi sẽ bồi thường cho anh."
Sắc mặt Trần Thanh Vân trở nên xanh mét. Gã biết, Hứa Thâm đang cố ý bới móc mấy chuyện vụn vặt rồi lấy đó để phê bình, đả kích bản thân, trong lòng cũng không nhịn nổi nữa, lập tức quát lên: "Một cái xe sao có thể so sánh với con người được? Huống chi bọn họ đều là hình thái thứ hai, cậu lấy cái gì ra để bồi thường? !"
"Thì anh cứ dứt khoát thừa nhận tôi làm đại ca đi, không phải như vậy cũng tương đương với chuyện bang Bạch Trú có thêm một vị hình thái thứ hai rồi sao? Hơn nữa tôi còn có thể phân phó người trong hội chăm sóc mọi người bên này một chút, coi như là vượt mức bồi thường rồi." Hứa Thâm mỉm cười nói.
Trần Thanh Vân nghe xong, suýt nữa thì hộc máu, cái này gọi là bồi thường hả?
Không phải thôn tính sao???
"Hội Truy Quang các người đừng khinh người quá đáng. Tuy nơi này là thành Để, nhưng lại không phải một nơi hoàn toàn không giảng luật pháp. Chúng tôi chỉ từ chối hợp tác cùng các người mà thôi, đây là chuyện cực kỳ hợp tình hợp lý, chẳng lẽ các người còn định ép mua ép bán? !" Trần Thanh Vân cắn răng nói.
"Nghe loại lời nói này phát ra từ trong miệng Trần đổng sao mà lạ tai quá." Hứa Thâm cười cười: "Lúc bang Bạch Trú mấy người quét ngang địa bàn và công ty của người khác, người ta có nói những lời cùng loại như thế hay không? Và kết quả như thế nào? Ây cha, đánh không lại người ta, bắt đầu chuyển sang giảng luật pháp, nào có chuyện tốt như vậy?"