Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 437 - Chương 437. Cuốn Nhật Ký Của Vệ Nguyên!

Chương 437. Cuốn Nhật Ký Của Vệ Nguyên! Chương 437. Cuốn Nhật Ký Của Vệ Nguyên!

Hứa Thâm cũng lười đi tìm người khác, hắn đã hợp tác và tiếp xúc với Đại Lỵ Lỵ khá lâu, đôi bên cũng coi như người quen rồi.

Về phần ban đầu Đại Lỵ Lỵ trung thành với thủ lĩnh nào, Hứa Thâm cũng không hỏi kỹ càng. Hắn tin tưởng Đại Lỵ Lỵ là người thông minh, cô sẽ biết hiện tại bản thân nên lựa chọn như thế nào.

"Thủ lĩnh, người nhà của Vệ Nguyên thống lĩnh muốn tôi đưa thứ này cho các thủ lĩnh khác trong hội, tôi đã cầm đến đây rồi." Đại Lỵ Lỵ bước vào cửa, sau đó cung kính nói.

Hứa Thâm nhìn cô hơi cúi đầu, lộ ra đường cong trắng như tuyết, lập tức bình tĩnh nói: "Cái gì vậy?"

Đại Lỵ Lỵ lấy ra một cuốn sách có bìa da màu xanh lá cây, nhẹ nhàng nói: "Hình như là một cuốn sổ viết tay. Tôi không xem."

Cô cung kính đưa đến trước mặt Hứa Thâm.

Hứa Thâm cầm lấy, nhìn thoáng qua một chút. Hắn còn nhớ Vệ Nguyên thống lĩnh kia chính là kẻ đã hãm hại hắn bị Mộc Vương điều tra ra. Đối phương là một trong sáu vị thống lĩnh bị hắn chém chết, và ở bên ngoài, người này đã có gia đình, vợ con, cháu chắt.

Người một nhà bọn họ sống khá xa hoa trong tiểu khu giàu có ở khu thành thị, chỉ dựa vào quyền thế của một mình Vệ Nguyên cũng đủ khiến cho cả nhà bọn họ hưởng thụ mãi mãi.

Hứa Thâm lật sách ra, trang bìa có chút cũ kỹ, giống như thường xuyên được mở ra xem.

Hắn nhìn lướt qua một chút, hình như thứ này là một cuốn nhật ký.

Ngày 13 tháng 7, sương mù nhẹ.

Hôm nay tâm trạng ta thật khó chịu, bực bội. Lúc về đến nhà, quả nhiên Hiểu Quyên có thể nhìn ngay ra tâm trạng phiền muộn ấy, nàng lập tức cởi áo giải toả giúp ta. Bọn ta vui đùa thoải mái rất lâu cho đến khi đứa con trai vô dụng ngu ngốc kia của ta về.

Sống cùng con trai thật bất tiện, phải tách ra ở riêng thôi.

Ngày 15 tháng 7, sương mù nhẹ.

Hôm nay, ta nhìn thấy một cô bé lãnh sự vừa được tuyển vào trong hội, dáng dấp rất đẹp, nhất là đôi mắt kia như thể biết nói vậy... đầu lưỡi của cô ấy cũng rất linh hoạt.

Ngày 21 tháng 7, sương mù dày đặc.

Bên chỗ La Lợi lại có náo loạn, hôm nay phải đi giải quyết một chút, giết hai người, thật là phiền phức.

Ngày 22 tháng 7, sương mù dày đặc.

Hiểu Quyên vẫn tri kỉ như vậy, nàng luôn luôn có thể nhận ngay ra cảm xúc của ta. Bọn ta lại chơi đùa rất lâu, ta vẫn không thừa nhận mình già.

Ngày 25 tháng 7, sương mù dày đặc.

Hôm nay ta lại mua thêm một căn nhà, dùng trộm một ít tiền trong hội, hẳn là sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu, ai bảo cô bé phòng tài vụ kia lại đáng yêu như vậy, lần này Hiểu Quyên đến đây sẽ thuận tiện hơn rồi.

...

...

Hứa Thâm từ từ lật xuống dưới, đều là những đoạn nhật ký rất bình thường, thỉnh thoảng có nhắc tới một vài việc đã làm trong hội, nhưng hầu hết đều là chuyện nhà.

Ngày 12 tháng 9, sương mù nhẹ.

Hiểu Quyên cảm thấy gần đây cơ thể không thoải mái, giống như đã mang thai rồi.

Thật tốt quá, ta lại có cháu trai rồi.

Cũng không đúng, là cháu trai hay là con trai nhỉ?

Đừng bảo lại sinh ra một đứa con ngu ngốc nữa nhé.

Ngày 12 tháng 11, sương mù dày đặc.

Động khư sắp mở, gần đây ta lại bận rộn với chuyện trong hội, đã lâu không đi thăm cháu dâu bảo bối của ta, không biết thằng cháu kia có đối xử tốt với nàng hay không.

Ngày 18 tháng 11, sương mù nhẹ.

Trong hội lại có thêm ba thống lĩnh nữa. Cuối cùng Viên Viên đáng yêu cũng trở thành thủ lĩnh rồi, đáng tiếc, như vậy về sau ta sẽ không còn cơ hội tìm cô ấy nói chuyện phiếm nữa rồi, liệu thái độ của cô ấy đối với ta có lạnh nhạt hơn trước không? Không được, ta không thể để cô ấy nhìn thấu suy nghĩ của mình, nếu không cô ấy sẽ ghét bỏ ta. Ta phải giữ hình tượng là một lão nhân đức cao vọng trọng.

Nhưng không cẩn thận sờ sờ tay một chút, hẳn là không vấn đề gì chứ?

Ngày 23 tháng 11, sương mù dày đặc.

Đám thanh niên đáng ghét, cậy mình còn trẻ mà kiêu ngạo hống hách. Sao các ngươi không chết đi? Vì sao các người không chết đi? !

Ngày 25 tháng 11, sương mù nhẹ.

Hắc hắc, ta tìm được một món đồ chơi rất thú vị.

Ngày 13 tháng 12, sương mù dày đặc.

Hôm nay có chút ngoài ý muốn, vậy mà hắn lại tìm được ta... Quá kỳ diệu ...

...

...

Hứa Thâm càng đọc càng có thể cảm nhận được bộ dạng của một lão già đáng khinh đang hiện ra trước mắt mình.

Trong đầu hắn hiện ra khuôn mặt của lão già Vệ Nguyên. Đúng là thoạt nhìn sẽ cảm thấy đối phương có chút nhân từ, uy nghiêm, không nghĩ tới suy nghĩ ẩn sâu trong nội tâm, được lão ghi chép vào những trang nhật ký này lại đen tối và hèn hạ như vậy.

Hơn nữa, hình như kẻ này còn chuyên ăn cỏ gần hang.

Hẳn là Viên Viên tỷ sẽ không bị lão ta làm nhục... Có vẻ như không đâu.

Ngày 15 tháng 12, sương mù dày đặc.

Nếu ta chết, xin hãy giao cuốn nhật ký này cho cao tầng của hội Truy Quang, giao cho Mộc Vương hoặc là các thống lĩnh khác...

Hứa Thâm lật đến tờ cuối cùng, lập tức nhìn thấy một đoạn văn như vậy, hàng chân mày không khỏi nhíu chặt lại. Hắn tập trung đọc nó thật kỹ.

Chờ sau khi đọc xong, hắp trực tiếp sững sờ.

Đôi mắt một mực nhìn chằm chằm vào nội dung bên trên, sắc mặt biến ảo không ngừng, tới cuối cùng ánh mắt từ từ trầm xuống.

Hứa Thâm im lặng một lúc lâu rồi từ từ khép cuốn nhật kí lại.

Hắn tựa lưng vào ghế, rất lâu không nói điều gì.

"Thì ra là thế..." Hắn lẩm bẩm một mình.

Mai Phù ngồi trên chiếc bàn bên cạnh cũng thấy được nội dung bên trên cuốn nhật ký. Lúc này, cô đang cầm trong tay một 'quả táo' đỏ mọng không biết lấy từ đâu ra, rồi thản nhiên ngồi ở đó gặm cắn, vừa ăn vừa đung đưa đôi chân nhỏ, dáng vẻ say mê.

Cô nhìn thấy vẻ mặt thoáng hiện chút cô đơn ảm đạm của Hứa Thâm, lập tức tiến lên, xoa nhẹ đầu hắn rồi nói: "Không phải còn có tôi ở bên cạnh cậu sao?"

Ánh mắt Hứa Thâm vẫn trống rỗng như trước, nghe mà làm như không nghe.

Mai Phù cũng không để ý, cô mỉm cười một chút, lại ngồi trên bàn tiếp tục gặm 'táo'.

Đại Lỵ Lỵ đúng gần đó, nhìn thấy Hứa Thâm im lặng thật lâu không nói gì, trong lòng không khỏi có chút bất ngờ, dường như sắc mặt Hứa Thâm có chút thương cảm, chẳng lẽ nội dung trong cuốn sổ kia không phải là chuyện tốt sao?

Bình Luận (0)
Comment