Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 438 - Chương 438. Món Quà Quý Giá!

Chương 438. Món Quà Quý Giá! Chương 438. Món Quà Quý Giá!

Theo cô thấy, người nhà đối phương đã giao nộp vật này lên, hẳn là bên trong phải ghi chép lại một chuyện bí mật nào đó, thậm chí còn rất có thể sẽ ảnh hưởng đến các vị thống lĩnh khác trong hội, thế nhưng vật này đã rơi vào tay Hứa Thâm, coi như tính toán của Vệ Nguyên thống lĩnh kia đã trở thành công cốc rồi.

Nhưng lúc này, cô nhìn vẻ mặt của Hứa Thâm, hình như có chút không vui.

Một lúc lâu sau, Hứa Thâm từ từ thu suy nghĩ lại, rồi nói với Đại Lỵ Lỵ: "Bây giờ nhà bọn họ thế nào rồi?"

"Dựa theo ngài phân phó, tôi đã cho người tịch thu tài sản của nhà bọn họ vì tội tham ô, sau đó kiện bọn họ lên sở Thủ Vệ Thành Bang, trước mắt đang trong thời gian xét xử. Bọn họ đưa thứ này ra nhằm hy vọng chúng ta có thể mở ra một mặt lưới, tha cho bọn họ một con đường sống." Đại Lỵ Lỵ nói.

Hứa Thâm tỏ vẻ đã hiểu, lại nói: "Tham ô nhiều tài sản như vậy, nên bị xử bắn."

Đại Lỵ Lỵ thoáng giật mình, nhưng rất nhanh đã gật đầu nói: "Tôi biết rồi."

...

...

Hai ngày sau, Hứa Thâm lại đi một chuyến đến bang Bạch Trú, cũng gặp được Trần Thanh Vân đã khôi phục lại.

Gương mặt trên thân thể người trung niên bị Trần Thanh Vân chiếm giữ kia đã được gã cải tạo thành hình dạng ban đầu của gã, nếu không nhìn kỹ sẽ không phát hiện ra sự khác biệt.

Dưới sự quản lý của Trần Thanh Vân, bang Bạch Trú lại tiếp tục hoạt động đâu vào đấy.

Dù bang bọn họ đã mất đi hai người có năng lực nhưng Trần Thanh Vân vẫn vững vàng kiểm soát được mọi việc như cũ. Một số đối tượng hợp tác cùng bang Bạch Trú cũng có vài dấu hiệu phản kháng hoặc tăng giá nhưng đều bị trấn áp kịp thời.

Hứa Thâm phân phó Trần Thanh Vân lấy tất cả khư binh d bang Bạch Trú lấy được ra, sau đó thử từng thứ một, hắn muốn tìm một kiện khư binh có thể phù hợp với mặt nạ hoặc những kiện khư binh khác trên người mình.

Nhưng đáng tiếc, hắn không chọn được một kiện nào trong số mười món khư binh kia.

Qua đó cũng hiểu được, chuyện đi tìm một kiện khư Binh có đặc tính thích hợp để dung nhập vào khư binh của bản thân, nó khó khăn đến cỡ nào.

Bởi vậy, càng là khư binh có quyền trọng cao lại càng đặc biệt quý giá.

Hứa Thâm không tìm được khư binh phù hợp, cũng không tiếp tục ở lại bang Bạch Trú nữa. Mà tạm thời ở hội Truy Quang bên kia cũng không có chuyện gì lớn, tới cuối cùng Hứa Thâm lựa chọn quay về cục Khư Bí.

Xa cách nửa tháng, khi một lần nữa trở lại cục Khư Bí, Hứa Thâm lại có loại cảm giác xa lạ đã lâu không gặp.

Hắn nhìn cục Khư Bí sâm nghiêm trước mắt, trong lòng lại nghĩ đến dụng cụ truyền tin của mình. Suốt nửa tháng qua, chỉ có một mình Mặc Tiểu Tiểu liên lạc với hắn.

Bỗng nhiên hắn lại phát hiện ra rằng, bản thân vốn không có quá nhiều người quen ở đây.

Mặc dù người đang ở trong này, nhưng trong lòng lại có một loại cảm giác bị ngăn cách bên ngoài.

Hứa Thâm đi đến tòa nhà số 17, bóng dáng hắn tạm thời xuyên qua Khư giới, tầng 17 trước mắt thoáng hiện chút mơ hồ, tầm mắt lập tức xuyên thấu qua vách tường, nhìn thấy cảnh tượng bên trong.

Tòa nhà cực kỳ vắng vẻ, chỉ có Tiểu Mẫn phụ trách đón tiếp ở tầng một.

Mấy người bọn họ đi chấp hành nhiệm vụ rồi sao…

Hứa Thâm dừng bước, sau đó xoay người đi đến trang viên số một.

La Hoa và Cố Thu Phong đều có phòng ở bên ngoài, bởi vậy trang viên số 1 cũng trống không, chỉ có vị thanh niên quản gia kia vẫn canh giữ ở đây, phụ trách quét dọn và trông coi.

Thanh niên quản gia kia trông thấy Hứa Thâm đến, trên mặt có chút ngoài ý muốn, nhưng rất nhanh, gã đã vội vàng chạy ra nghênh đón.

“Chào đội trưởng.”

Hứa Thâm khẽ “Ừ” một tiếng, hỏi: “Gần đây cục trưởng có qua tìm biên đội số một không?”

“Không có.” Thanh niên quản gia lắc đầu: “Lúc trước ngài có nói để nhiệm vụ của biên đội số một dừng lại một khoảng thời gian, cho nên trong cục không phái nhiệm vụ tới nữa, huống chi số lần chúng ta chấp hành nhiệm vụ trước đó đã đủ thường xuyên rồi, có nghỉ ngơi nửa tháng cũng là chuyện nên làm.”

Đôi mắt Hứa Thâm hơi chớp động, sau đó không nói thêm gì nữa.

“Đúng rồi, đội trưởng, đây là một số bưu kiện của ngài.” Thanh niên quản gia nghĩ đến điều gì đó, lập tức nói.

“Cầm lại đây đi.” Phản ứng của Hứa Thâm khá bình thản.

Đây cũng không phải là lần đầu hắn nhận được bưu kiện, hiện giờ bản thân đang ngồi ở vị trí cao, khó tránh khỏi sẽ có người gửi đồ tới.

Chẳng bao lâu sau, thanh niên quản gia đã ôm một đống bưu kiện bước tới.

Hứa Thâm ôm chúng trở lại tầng ba, ném vào phòng mình, sau đó lần lượt mở ra.

Quả nhiên bên trong đều là một ít thư mời và lễ vật nhỏ, nhưng hiện giờ Hứa Thâm đã chướng mắt với mấy vạn đồng này.

Lấy quyền lợi của hắn ở hội Truy Quang, chỉ cần tiện tay cũng có thể lấy được hàng trăm ngàn.

Suy cho cùng, tiền bạc là chủ nô của người bình thường, chúng có thể giương nanh múa vuốt trước mặt người bình thường, nhưng chỉ biết nịnh nọt khi đứng trước mặt quyền thế.

“Ừm?” Bỗng nhiên, Hứa Thâm nhìn thấy một bưu kiện khá đặc biệt trong đó, bởi vì người gửi tới lại là Tô Sương?

Trong đầu hắn lập tức hiện ra bóng dáng của cô ấy, đã lâu như vậy, cũng không biết cô ấy đi vào nội thành thế nào rồi?

Mỗi người đều có chí hướng nguyện vọng của riêng mình…

Hứa Thâm thầm thở dài một tiếng, nếu Tô Sương còn ở lại Thành Để, với quyền thế hiện tại của hắn, hắn tuyệt đối có thể cho cô ấy một chỗ ở thật tốt để an hưởng tuổi già.

Phải biết rằng, những lão gia hỏa thống lĩnh trong hội Truy Quang, có người đã già rồi mới bị cuốn vào sự kiện khư thú, cũng có người từ thời trung niên đã là thống lĩnh, và vẫn một mực ở trong hội Truy Quang dưỡng lão đến tận bây giờ.

Hứa Thâm mở bưu kiện ra, lập tức nhìn thấy một quyển sách dày nặng và một lá thư ở bên trong.

Hắn nhanh chóng mở bao thư ra, là lời nói tạm biệt của Tô Sương.

Bên trong có cảm ơn Hứa Thâm, cũng có dặn dò.

Hứa Thâm lặng lẽ đọc kỹ từng chữ, giống như hắn vừa được nhìn thấy hình ảnh một người chị gái chuẩn bị đi xa, đang dịu dàng nhắc nhở em trai mình.

Tô Sương không còn người thân, hắn cũng không còn người thân, có lẽ Tô Sương đã coi hắn như một người em trai của cô ấy.

Chẳng bao lâu sau, Hứa Thâm đã đọc xong lá thư nọ.

Sau đó, hắn lại lặng lẽ đọc thêm một lần nữa, mới thận trọng cất nó lại theo đúng nếp gấp ban đầu, rồi thu hồi vào trong bì thư.

Đến lúc này, Hứa Thâm mới mở quyển sách kia ra.

Ngoài bìa không có tên, Hứa Thâm nhanh chóng lật ra, quan sát trang đầu tiên bên trong. Đây chính là cuốn sổ ghi chép của Tô Sương.

Hứa Thâm chậm rãi đọc vài dòng, sắc mặt không khỏi trở nên ngưng trọng.

Những gì được ghi lại bên trên là bí mật của một vị phú hào nào đó.

Hứa Thâm yên lặng đọc xong, sau đó lập tức mở ra trang thứ hai.

Bản ghi chép này lại là tin tức về một vị nhân vật cao tầng của một tổ chức nào đó.

Trang thứ ba, trang thứ tư…

Mỗi một trang đều ghi lại tư liệu về một hoặc hai người giàu có hoặc quyền quý nào đó.

Có khi là bí mật nhỏ, cũng có khi là những bí mật bất hợp pháp rõ ràng.

Hứa Thâm có chút trầm mặc.

Dù bên trong bức thư và cuốn sách đều không đề cập đến, rút cuộc cô ấy đã làm thế nào mới đạt được tin tức trong này, nhưng Hứa Thâm lại có thể đoán được.

Hắn nghĩ đến hoàn cảnh xảy ra vào cái đêm hắn nhìn thấy Tô Sương.

Cô ấy đều thu thập những thứ này thông qua phương thức đó sao?

Về phần vì sao cô ấy lại ghi chép và cất giữ những tình báo bí ẩn này, Hứa Thâm cũng có thể đoán được một hai. Tô Sương là người thông minh, cô ấy hiểu những bí mật này trân quý đến cỡ nào.

Chỉ là… nếu vật này rơi vào tay một tiểu nhân vật, nó sẽ không đáng giá một đồng.

Nhưng rơi vào tay hắn, hoặc một người quyền quý nào khác, chúng lại có giá trị hơn một triệu, thậm chí là hàng chục triệu!

Hứa Thâm trân trọng cất cuốn sách ấy đi, trong lòng thoáng thở dài một tiếng, chờ khi có cơ hội duỗi tay đến nội thành, lại đến thăm cô ấy một chút, đại lễ như vậy phải trực tiếp cảm tạ mới được.

Hắn thu dọn đồ đạc xong xuôi lại rời khỏi trang viên số một, đi tới văn phòng cục trưởng.

Khi đi ngang qua một văn phòng nào đó, Hứa Thâm lại nghe thấy tiếng mắng chửi giận dữ được truyền đến từ cửa, hắn liếc mắt nhìn một cái, trong ánh mắt hơi xẹt qua một tia lãnh ý.

“Sao lại rảnh rỗi đến tìm tôi thế này? Gần đây cậu nghỉ ngơi có khỏe không?” Trong văn phòng cục trưởng, Liễu Tích Xuyên đang hút thuốc phiện, thoáng thấy Hứa Thâm đến, ông ấy lập tức mở miệng thân thiết hỏi.

Vừa vặn lúc này, một thủ vệ của Thủ Vệ Thành Bang mới rời khỏi văn phòng, Hứa Thâm hơi nghi hoặc hỏi: “Người vừa nãy là ai vậy?”

Bình Luận (0)
Comment