“Trong cục có người phạm tội, bọn họ đến để điều tra một chút.” Liễu Tích Xuyên tùy ý nói: “Dù có vài người trong đám nhân viên trảm khư của cục chúng ta, khá dễ xúc động, nhưng nói gì thì nói, bọn họ cũng cống hiến rất nhiều cho khu Hắc Quang, làm sao có thể nói truy nã liền truy nã được?”
Hứa Thâm đưa mắt nhìn ông ấy, trực tiếp nói thẳng vào chủ đề: “Hôm nay tôi tới tìm cục trưởng là muốn nói, hiện tại nhiệm vụ của biên đội số một có thể trở lại quỹ đạo bình thường rồi.”
“Cậu nghỉ ngơi đủ rồi?” Liễu Tích Xuyên khẽ cười nói: “Loại chuyện nhỏ này cứ gọi điện thoại một chút là được, cần gì phải tự mình chạy đến đây một chuyến chứ?”
“Vừa lúc tôi đang nhàn rỗi.” Hứa Thâm nở nụ cười.
“Nếu rảnh rỗi, vậy đến chơi cờ với tôi, cậu có biết chơi cờ không?” Liễu Tích Xuyên cười nói.
Hứa Thâm lắc đầu: “Không biết.”
“Không sao, để tôi dạy cậu.” Liễu Tích Xuyên vẫy tay, bảo Lý Mỹ Na bưng lên một bàn cờ, nói: “Đây là cờ tướng, ngồi xuống đi tôi sẽ dạy cậu chơi.”
Ông ấy lần lượt nói rõ các quy tắc, mỗi quân cờ hạ xuống đều cần phải tuân theo trật tự nhất định.
“Thế này chính là chiếu tướng, cậu hiểu chưa?” Liễu Tích Xuyên “ba” một tiếng, đã đặt một quân cờ tướng xuống trước mặt Hứa Thâm, rồi cười nói.
Hứa Thâm yên lặng nhìn thoáng qua quân cờ kia, khẽ gật đầu: “Trong quy tắc, đúng là chiếu tướng.”
“Nghe cậu nói kìa, đương nhiên là phải làm theo quy tắc, nếu quy tắc bị xáo trộn, còn chơi cờ thế nào đây?” Liễu Tích Xuyên nở nụ cười.
Sau đó, ông ấy bảo Hứa Thâm bắt đầu hạ cờ.
Hứa Thâm cũng theo quy tắc cùng hạ cờ với ông ấy, nhưng rõ ràng là tân thủ và lão thủ (người mới và người cũ, cũng có thể hiểu là tay mơ và kẻ lõi đời) khác nhau, dù Liễu Tích Xuyên đã cố ý không dùng hết sức, hắn vẫn thua liền ba ván.
“Tôi không chơi nữa đâu. Cáo từ trước đây, chào Liễu cục.” Hứa Thâm đứng dậy, trực tiếp nói lời tạm biệt với Liễu Tích Xuyên.
Liễu Tích Xuyên nở nụ cười, nhìn theo bóng lưng Hứa Thâm rời đi, sau đó quay đầu lại nói với Lý Mỹ Na bên cạnh: “Nhìn đứa nhỏ này xem, chơi cờ còn bực bội.”
“Suy cho cùng, chẳng ai thích mình thua.” Lý Mỹ Na nói.
Hứa Thâm ra khỏi văn phòng, vẻ không vui trên gương mặt dần dần tan biến, trở nên lạnh lùng.
…
…
Vào ban đêm, sau khi Trần Dung tan ca từ cục, gã lập tức lái xe đến một phòng ca múa nào đó.
Thật hiển nhiên, gã chính là người quen ở đây, vừa vào đã đặt một phòng bao, lại gọi hai người đẹp đến, trái ôm phải ấp, muốn phát tiết cơn giận ban ngày.
Gần đây việc chọn mua trong nội thành luôn gặp trở ngại, làm cho tình hình cung ứng Tịnh Khư Tề trong cục đã trở nên căng thẳng, càng đừng nói đến một bộ phận cần dùng cho nghiệp vụ bán hàng, tạm thời tất cả đều phải dừng lại.
“Mặc gia chết tiệt!” Trần Dung xoa xoa người phụ nữ bên cạnh, nghĩ đến chuyện phiền lòng, bàn tay không nhịn được hung hăng dùng sức.
Người phụ nữ nọ hét lên, phát ra âm thanh thống khổ.
Suy nghĩ của Trần Dung bị cắt ngang, gã lập tức tát một cái vào mặt người phụ nữ bên cạnh, nói: “Con mẹ nhà mày, còn giả bộ non nớt với lão tử!”
Người phụ nữ kia vội vàng ôm mặt, dùng ánh mắt có chút hoảng sợ nhìn gã, vội vàng cúi đầu xin lỗi.
“Cút!” Người phụ nữ nọ nhanh chóng mang theo cái đuôi chó, chạy trối chết ra ngoài, ngoan ngoãn rời khỏi phòng bao.
Từ bên ngoài lại có mấy mỹ nữ khác tiến vào, mở miệng toàn hững lời ngon tiếng ngọt, rút cuộc mới xoa dịu được lửa giận của Trần Dung.
Đến khi vui chơi chán chê, Trần Dung mới lái xe rời đi, quay trở về chỗ ở của mình.
“Con điếm nhỏ kia, để cho cô ta đi cầu xin gia tộc của mình cũng không chịu, chẳng muốn bỏ sức lực ra cống hiến vì trong cục, khó trách lại bị gia tộc đá ra ngoài!” Trần Dung đang lái xe, trong đầu lại nghĩ tới chuyện phiền lòng, không khỏi hung hăng bấm còi hai cái.
Chiếc xe phía trước vội vàng giảm tốc độ tránh sang bên sườn, người trong xe lập tức hạ cửa kính xuống, giơ ngón giữa lên với Trần Dung.
Trần Dung nhìn thấy cảnh này, cũng hung hăng hạ cửa xe xuống, chửi bới: “Mày có tin tao giết mày ngay không!”
“Lão già, lái nhanh như vậy để đi đầu thai à?” Đối phương cũng mỉa mai trả lời.
“Tao nhớ kỹ biển số xe của mày rồi. Mày chết chắc rồi!” Trần Dung hung tợn nhìn chằm chằm vào gã.
Người đàn ông bên kia cũng cười lạnh, lại một lần nữa giơ ngón giữa lên, rồi lái xe rời đi.
Trần Dung tức giận vô cùng, gã lập tức lấy dụng cụ truyền tin ra muốn liên lạc với bộ phận tình báo trong cục. Đối với người có thân phận như gã, muốn thông qua biển số xe điều tra thông tin về một người, là chuyện cực kỳ đơn giản.
Đối phương có xe, hẳn là một phú hào nào đó, nhưng phú hào trong mắt gã còn chẳng bằng một cái rắm.
“Lái xe cho tốt đi.” Bỗng nhiên một tiếng thở dài vang lên từ hàng ghế sau của xe.
Thiếu chút nữa bàn tay đang cầm điện thoại của Trần Dung đã run rẩy, làm rơi điện thoại xuống, gã lập tức quay đầu nhìn lại, chẳng biết từ bao giờ, trên hàng ghế sau của xe đã xuất hiện một bóng người.
Gã liếc một cái liền nhận ra, người này chính là đại đội trước mới nhận chức trong cục.
“Là cậu? Cậu muốn làm cái gì?!” Trần Dung cũng là trảm khư giả, tuy chỉ dừng ở mức giai đoạn đầu, nhưng điều này cũng không cản trở sự hiểu biết của gã về thực lực của hình thái thứ hai.
Ngay vào đêm khuya như thế này, Hứa Thâm lẻn vào xe của gã, hiển nhiên là không có ý tốt.
“Anh là người nội thành?” Hứa Thâm mở miệng, nhưng hỏi một đằng, trả lời một nẻo.
Trần Dung lập tức lái xe chậm lại, sắc mặt âm trầm nói: “Đương nhiên.”
Bây giờ gã đã tỉnh táo hơn nhiều.
“Gần đây chuyện chọn mua trong nội thành gặp phải khó khăn ư?” Hứa Thâm tùy ý nói.
"Đây là chuyện của tôi, cậu không cần phải biết." Ánh mắt Trần Dung trở nên âm trầm, gã nói chuyện rất thận trọng, không có tùy ý như ở trong cục.
Lại nói, đám tồn tại hình thái thứ hai đều có chút không bình thường, gã cũng không biết rốt cuộc bộ phận nào trên người Hứa Thâm thuộc loại không bình thường.
Lúc trước, rõ ràng gã từng uống rượu cùng Hứa Thâm, quan hệ giữa hai người đã được xoa dịu, vậy mà hiện giờ Hứa Thâm lại tìm đến, điều này khiến trong lòng gã có chút tức giận.