"Đều làm việc vì cục Khư Bí, sao tôi có thể không quan tâm được?" Hứa Thâm nói: "Anh nói nghe xem, có lẽ tôi có thể giúp được một chút?"
Hắn dùng giọng điệu người trên phân phó kẻ dưới để nói ra những lời này.
Sắc mặt Trần Dung khẽ biến, nói: "Hứa đội, rốt cuộc cậu có ý gì?"
"Tôi muốn biết, làm sao để mua được Tịnh Khư Tề." Hứa Thâm nói.
"Cậu muốn làm gì?" Trần Dung nhìn chằm chằm vào gương mặt của Hứa Thâm trên kính chiếu hậu: "Tôi dựa vào thân phận ở cục Khư Bí, lại dựa vào phương pháp đặc thù của một nhân viên vật tư mới đạt được tư cách vào nội thành mua sắm, Hứa đội không phải người phụ trách việc này, tốt nhất là cậu đừng dính vào, đây là phạm pháp!"
"Anh nói hơi nhiều đấy." Hứa Thâm ngồi dậy từ lưng ghế sau, bàn tay chạm vào phần gáy của Trần Dung, nói: "Tôi hỏi cái gì thì anh trả lời cái đó, đừng nói nhảm với tôi."
Trần Dung kinh sợ nói: "Hứa đội, tuy hiện tại cậu là hình thái thứ hai, nhưng vẫn phải tuân thủ pháp luật, bằng không có rất nhiều người tại thành Để có thể trừng trị cậu."
"Nhưng những người này không phải anh." Hứa Thâm thở dài.
Sắc mặt Trần Dung trở nên khó coi.
"Nếu như tôi gặp chuyện không may, khẳng định cục trưởng sẽ ra mặt cho tôi, hơn nữa ngoài tôi, không một ai trong cục có thể phụ trách chuyện mua sắm này, nếu không có tôi, chuyện mua sắm Tịnh Khư Tề cho cục sẽ phải ngưng lại, chưa chắc lão Liễu đã có thể tìm được người thay thế!" Trần Dung cắn răng nói.
"Chuyện đó thì liên quan gì tới tôi?" Hứa Thâm hỏi.
"..." Trần Dung hơi há miệng nhưng không biết nên nói gì tiếp theo. Gã nhìn thấy gương mặt đang mỉm cười của Hứa Thâm qua kính chiếu hậu, trong lòng lập tức rét run một hồi.
Đúng vậy, chuyện này thì liên quan gì tới Hứa Thâm?
Hắn là hình thái thứ hai, không có cục Khư Bí vẫn có thể lăn lộn bên ngoài thuận buồm xuôi gió như thường.
"Lại nói, trước khi cục trưởng ra mặt vì anh, thì ông ấy cũng cần phải đưa tang cho anh. Anh cứ cân nhắc đi." Hứa Thâm nói.
Khoé miệng Trần Dung co rúm lại.
Tới nước này còn cần cân nhắc?
Gã lập tức hít sâu một hơi, nói: "Để mua sắm Tịnh Khư Tề nhất định phải liên lạc với nhà xưởng trong nội thành bên kia. Đương nhiên, nhà xưởng trong nội thành bên kia có đại nhân vật ở sau lưng quản lý, Tịnh Khư Tề là sản nghiệp trung tâm của nội thành, cũng là thủ đoạn để bọn họ khống chế tám thành Để chúng ta, nếu thành Để chúng ta có thể chế tạo Tịnh Khư Tề, quân vương cũng không có cách nào giám sát được."
Hứa Thâm dùng ánh mắt ra hiệu cho gã đừng ngừng lại.
Trần Dung nói tiếp: "Tôi biết vài vị xưởng trưởng, mọi khi đều nhập hàng từ chỗ bọn họ bằng cục thân phận mua sắm đặc biệt của cục Khư Bí, nhưng hiện tại bọn họ bị cao tộc chèn ép, không cho chúng ta lấy hàng nữa."
"Là Mặc gia?"
"Đúng vậy, sau chuyện động khư chấm dứt lần trước, thiếu gia của Mặc gia đã chết, thế là bọn họ trút lửa giận lên thành Bạch Nghĩ chúng ta, ngoại trừ cục Khư Bí chúng ta, các cục khác cũng chịu tình trạng tương tự."
Nhắc tới việc này, Trần Dung cũng có chút căm tức, nói: "Ngoại trừ tổng cục Khư Bí khu Mẫu Hoàng, gần đây những phân cục khác đều phải buộc chặt lưng quần (chỉ tình huống khó khăn, thời điểm nghèo khó, nguy nan, cần phải tiết kiệm mới có thể vượt qua được), lão Liễu để tôi nghĩ biện pháp, nhưng nào có cách gì, trừ phi nâng cao giá, tìm nhà máy khác và cửa hàng tư nhân đàm phán, nhưng như vậy thì lợi nhuận sẽ thấp..."
"Những nhà xưởng này không liên kết với nhau sao?" Hứa Thâm có chút ngạc nhiên hỏi.
"Chế tạo Tịnh Khư Tề là mối làm ăn lớn, vượt quá khái niệm mối làm ăn lớn mà cậu có thể tưởng tượng được, thậm chí nó còn lớn đến mức vượt ra ngoài khả năng của một thế lực, khiến cho không một thế lực nào có thể lũng đoạn được. Lại nói, trong nội thành có nhiều đại nhân vật như vậy, đương nhiên ai cũng muốn chia một chén canh, nên cả đám đều liên hợp bỏ vốn tạo xưởng." Trần Dung giải thích.
Ánh mắt Hứa Thâm chớp động, hắn khẽ gật đầu.
Đúng là như vậy, càng có nhiều người, càng dễ bị chia rẽ.
"Nói như vậy, chỉ cần có giấy tờ chứng thực thân phận mua sắm đặc biệt của cục, là có thể liên hệ với những nhà xưởng này mua hàng?" Hứa Thâm hỏi.
Trần Dung đã nhìn ra suy nghĩ của Hứa Thâm, gã lập tức nói: "Nào có đơn giản như vậy? Tôi biết vài vị chủ xưởng, còn thường xuyên nhét tiền cho bọn họ, thi thoảng còn tặng vài món lễ vật nhỏ, mới có thể dễ dàng móc nối quan hệ, nếu không dù cậu có tiền, có tư cách mua cũng vô dụng, người ta sẽ mặc xác cậu. Suy cho cùng, Tịnh Khư Tề cũng là tiêu hao phẩm, để lâu cũng chẳng sao, người ta không bán cho cậu, cậu cũng không có cách nào."
"Dù bẩm báo lên Nghĩ Hậu, nhà xưởng người ta chỉ cần nói một câu, tạm thời hết hàng, hoặc là nguồn cung khan hiếm, Nghĩ Hậu cũng hết cách, huống chi loại chuyện này Nghĩ Hậu sẽ không ra mặt, dù sao, người nội thành cũng không gây khó dễ cho nhân viên vật tư của tổng cục, bọn họ đều có xưởng chuyên môn mua sắm của mình, sẽ không thiếu nguồn cung..." Trần Dung nói ra điểm chua xót áp lực của mình.
Hứa Thâm gật đầu, hắn hiểu được loại chuyện liên lạc này, chỉ dựa vào vũ lực chưa chắc mọi chuyện đã trôi chảy, sau lưng những xưởng lớn này đều là thế lực cấp quân vương, thậm chí còn là nhiều thế lực cấp quân vương. Căn bản là người ta không ăn cứng, chỉ có thể dùng thủ đoạn mềm mỏng đánh thông.
"Trần khoa trưởng làm ở cục Khư Bí bao lâu rồi?" Hứa Thâm đột nhiên hỏi.
Sắc mặt Trần Dung khẽ thay đổi, nói: "18 năm rồi, làm sao vậy?"
"18 năm à..." Hứa Thâm nói: "Hẳn là phần nhiều trong số lợi nhuận do cục Khư Bí chúng ta kiếm được từ hành vi tuồn bán Tịnh Khư Tề ra ngoài, đều chảy vào túi của Trần khoa trưởng?"
"Đâu có? Chúng đều vào túi của lão Liễu mới đúng. Nếu không có ông ấy cho phép, làm sao tôi dám làm loại chuyện này? Cậu đừng nhìn lão Liễu thân cận với cậu, mà tưởng rằng người ta hiền lành, lão cáo già này khôn ranh hơn bất cứ ai." Trần Dung lập tức nói.
Hứa Thâm không phủ nhận, chỉ nói: "Trần khoa trưởng cũng không còn trẻ nữa, đã đến lúc nên về hưu rồi."
Vẻ mặt Trần Dung lập tức trở nên căng thẳng, nói: "Cậu đừng làm xằng bậy. Hứa đội, tôi thừa nhận lúc trước bản thân có chút mạo phạm với cậu, nhưng tôi đã uống rượu bồi tội rồi. Cậu đại nhân đại lượng, đừng chấp nhặt với tôi."