Nhân viên nữ vật tư đỏ mặt đi ra từ bên trong, khóe mắt còn có vết sưng đỏ. Cô ta cúi đầu, lén lút đưa mắt nhìn thanh niên vật tư kia, thấy ánh mắt đối phương sắc nhọn như kim châm, lại nhanh chóng dời mắt, nói với Đào Hải: "Đào khoa trưởng, anh ấy mời chúng ta đi vào."
"Ừm." Đào Hải vỗ vỗ bả vai cô ta: "Cô vất vả rồi."
Nói xong, gã nhanh chóng lướt qua cô ta, cùng Hứa Thâm đi vào văn phòng.
Trong văn phòng, Thôi ca kiêu ngạo gác chân lên bàn làm việc, một bộ dáng thảnh thơi thoải mái, thấy họ đi vào cũng không ý bỏ chân xuống, khẽ cười nói: "Mấy người nói muốn đặt hàng, tôi cân nhắc rồi, thêm 300, là có thể đi được, không được thì mấy người về đi."
Sâc mặt Đào Hải khẽ biến, cười làm lành nói: "Thôi ca, trước sau tăng lên 800 một ống rồi, phí tổn cao như vậy ..."
Vốn dĩ mỗi ống chỉ có giá 2000, giờ tăng thêm 800, gần một nửa.
"Giá cho thị trường đặc thù, chờ Mặc gia chấm dứt phong toả với thành Bạch Nghĩ mấy người, tự nhiên sẽ khôi phục giá gốc, có ý kiến gì thì đi tìm quân vương của mấy người đi." Thôi ca cười nhạo nói: "Hôm nay tôi còn có thể cho anh giá này, lần sau đến, chưa chắc đã được giá như vậy, anh cứ suy nghĩ đi."
Sắc mặt Đào Hải trở nên khó coi.
Nếu mua với giá như vậy, thì kể cả mua được đồ trở về, công lao của gã cũng bị giảm đi. Suy cho cùng, cái giá này cũng khó tránh khỏi sẽ bị người ta nói này nọ sau lưng.
Đám người trong cục kia cũng không biết chuyện mua hàng rất gian khổ, thậm chí có người còn cảm thấy, với giá cả này, để ta lên ta cũng làm được...
Đào Hải nhìn về phía nhân viên nữ đứng gần đó, rồi đưa mắt ra hiệu.
Nữ nhân viên vật tư kia thoáng đỏ mặt một chút, sau đó bất chấp khó khăn nói: "Thôi ca, có thể bớt một chút được không? Kinh tế trong cục chúng tôi khó khăn, ngài..."
"Kinh tế khó khăn thì đừng đến mua, lại không ai cầu mấy người." Thôi ca liếc cô gái một cái, lạnh nhạt nói: "Nếu không phải thấy biểu hiện vừa rồi của cô cũng không tệ, thì dù thêm 300 tôi cũng không giải quyết đâu. Cho mấy người đặt hàng, đã đủ nhân từ rồi, một từ thôi, muốn hay là không?"
Nữ nhân viên vật tư giật mình, hốc mắt lập tức phiếm hồng, cô ta cúi đầu nhìn về phía Đào Hải.
Đào Hải thầm than một tiếng, chỉ có thể bất chấp khó khăn đáp ứng.
Có bao giờ cũng tốt hơn không, cùng lắm thì lúc trở về lại vơ vét từ chỗ khác bù vào.
Ngoại trừ khu Mẫu Hoàng, toàn bộ thành Bạch Nghĩ đều cần gấp Tịnh Khư Tề, gã cũng không tin không tăng được giá hàng.
Thôi ca thấy Đào Hải đã đồng ý, lại hừ lạnh một tiếng, tiện tay viết xuống một tờ đơn hàng, nói: "Một vạn đan, trả tiền đi, 2800 vạn."
Đào Hải vội vàng nói tạ ơn, sau đó tiếp nhận đơn đặt hàng, đóng dấu ký tên.
Trong lòng Hứa Thâm khẽ động, 2800 một ống, nói như vậy, cái gọi là giá ưu đãi 4000 một ống Tịnh Khư Tề do hội Truy Quang đưa ra, cũng là kiếm bộn.
Khó trách người nội thành lại có một loại tư thái cao cao tại thượng.
Chờ Đào Hải đàm phán xử lý xong đơn hàng với việc vận chuyển, mấy người bọn họ nhân tiện đi tới phân xưởng khác tiếp tục bàn bạc, chưa thể lái xe quay về.
Liên tiếp hỏi qua bốn nơi, đều gặp phải cảnh đóng cửa không bán.
Nữ nhân viên vật tư lại ủy thân hy sinh một lần, nhưng chỉ có thể đổi lấy cái giá 3200 một ống, báo giá rất cao.
Ở mấy phân xưởng này, Hứa Thâm không nhìn thấy bóng dáng một con khư nào, có lẽ bọn chúng đang trốn bên trong ao thịt phía dưới phân xưởng rồi, mà hắn lại không có chứng minh thân phận không thể đi vào, chỉ có thể hoạt động ở khu vực vận chuyện của phân xưởng, không thể gặp được.
Nhưng cũng có thể nơi này không có đại khư ẩn giấu, dù sao khư cấp A cũng cực kỳ hiếm thấy.
Sau vài lần vấp phải trắc trở, Đào Hải mới cảm thấy có chút may mắn vì lúc nãy đã nhận lời Thôi ca, nếu gã còn tiếp tục chần chừ, thương lượng thêm một chút, chờ hỏi xong bốn xưởng này mới quay đầu lại tìm vị Thôi ca kia, chưa chắc người ta đã đồng ý bán.
Dù sao người ta cũng không ngốc, lúc đầu giáp mặt không đồng ý, sau lại quay đầu cầu xin, thân phận càng hèn mọn.
"Lần này cô đã vất vả rồi." Trên chiếc xe quay về nội thành, Đào Hải an ủi nữ nhân viên vật tư nọ, cười nói: "Cô góp một phần công lao không nhỏ cho số đơn đặt hàng lần này, sau khi trở về, chờ đến khi phát thưởng cuối năm, tôi sẽ đặc biệt cho cô bầu cho cô hạng ưu, vị trí chủ nhiệm mua đồ năm sau, chắc chắn là cô rồi."
Nữ nhân viên vật tư ngẩn ra, trong đôi mắt xuất hiện cả sợ hãi lẫn vui mừng, vội vàng nói tạ ơn.
Sắc mặt thanh niên vật tư bên cạnh lại càng khó coi.
Đoàn người về đến cục, Liễu Tích Xuyên lập tức đi lên tiếp đón Đào Hải, hỏi thăm tình huống. Ngay khi ông ấy biết lần này đã đặt được mười nghìn đơn hàng, trong lòng lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi, cũng có chút vui vẻ, có lượng hàng này đã đủ giúp trong cục chống đỡ thêm một thời gian nữa, nếu không, để xảy ra tình trạng trảm khư giả không được phát Tịnh Khư Tề, chỉ phát tiền, kéo dài lâu hơn, nhất định sẽ xảy ra chuyện.
Về phần giá chọn mua, có Hứa Thâm ở bên cạnh, Đào Hải không báo cáo nhiều, chỉ lập tức giao tận tay cục trưởng tờ đơn chọn mua 2800 vạn còn nguyên xi.
Mặc dù giá cả khá cao, nhưng vẫn nằm trong phạm vi dự kiến mà Liễu Tích Xuyên chấp nhận.
“Mọi người đều vất vả rồi.” Liễu Tích Xuyên cười nói.
Nữ nhân viên vật tư đi cùng nam nhân viên vật tư lập tức cảm thấy thụ sủng nhược kinh (Được sủng ái mà kinh sợ), vội vàng nói không vất vả.
Hứa Thâm với Đào Hải cũng hàn huyên khách khí hai câu. Chờ đám người Đào Hải rời đi, Liễu Tích Xuyên gọi Hứa Thâm lại, rồi hỏi: “Chạy một chuyến này, không bị khinh thường chứ?”
“Không, chủ yếu là Đào Hải bọn họ phụ trách thôi.” Hứa Thâm nói.
“Cứ giao tiếp cùng người nội thành nhiều một chút, về sau này cậu sẽ chậm rãi quen thôi.” Liễu Tích Xuyên cười cười, chợt nói: “Hai ngày nay, cậu cứ nghỉ ngơi trước đi, qua hai ngày nữa, tôi cần cậu chạy một chuyến tới khu Mẫu Hoàng, có khả năng, cậu lại vất vả rồi.”
“Khu Mẫu Hoàng?” Hứa Thâm nghi hoặc.
“Đúng vậy.” Liễu Tích Xuyên nói: “Sắp cuối năm rồi, Nghĩ Hậu muốn kiểm tra tình huống của các phân cục, cũng có thể bên đó cần các cậu thể hiện chút năng lực, coi như là hiểu rõ tình hình chiến lực của các phân cục đi.”
Hứa Thâm có chút ngoài ý muốn, nhiệm vụ của cục Khư Bí là trảm khư giữ gìn trật tự, vẫn cần diễn luyện sao?