Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 450 - Chương 450. Thích Một Người Là Muốn Ăn Luôn…

Chương 450. Thích Một Người Là Muốn Ăn Luôn… Chương 450. Thích Một Người Là Muốn Ăn Luôn…

“Không phải đâu.” Cô bé lắc đầu nói: “Khi chúng em đến thế giới của các anh, bản thân sẽ có tổn thương nhất định, cũng tạo thành lực xung kích rất lớn đối với thế giới của các anh. Em nghe mẹ nói, có người đến hiện thực sẽ mắc kẹt, không thể trở về...”

“Mắc kẹt?” Hứa Thâm hơi giật mình, trong lòng không khỏi có chút ngạc nhiên: “Em nói, hai người không thể tự tiện xuyên qua hiện thực?”

Cô bé sửa lại: “Có thể tự do đi lại, chỉ là sẽ có tổn thương.”

Hứa Thâm không khỏi nhìn lướt qua Mai Phù bên cạnh, đương nhiên ánh mắt của hắn trực tiếp lướt qua cô ấy, không có dừng lại, nhưng cũng trọn vẹn nhìn thấy Mai Phù đang cười khanh khách, đưa hai tay nâng má nhìn chăm chú vào mình.

“Cô bé nói không sai nha.” Mai Phù nhẹ giọng nói: “Nhưng tôi thì khác...”

Hứa Thâm có chút im lặng, đúng là Mai Phù khác thường nhất trong những con khư mà hắn từng nhìn thấy.

“Tôi chỉ... Không muốn hủy diệt thế giới của cậu mà thôi.” Mai Phù nhẹ giọng nói.

Hứa Thâm nghe vậy, lập tức chấn động cả thể xác lẫn tinh thần, cả người chợt rơi vào trầm mặc.

Đại khư đi vào hiện thực sẽ có tổn thương…

Hứa Thâm chưa bao giờ nghe được loại bí mật như vậy.

Hiển nhiên chuyện này với tin tức có liên quan tới cấp độ tin tức mà hắn tiếp xúc đến trước kia.

Dù sao ở hình thái ban đầu, bọn họ chỉ có thể tiếp xúc với khư cấp E và D, một khi tiếp xúc đến cấp C là cự độ nguy hiểm.

Mà khư cấp E và cấp D đều lang thang giữa hiện thực và tầng cạn trong Khư giới, cũng chính là tầng thứ nhất trong Khư giới.

Khư cấp C sinh hoạt ở chỗ sâu trong tầng thứ nhất của Khư giới, trở ngại duy nhất ngăn cản chúng nó đến hiện thực, chỉ vẻn vẹn là xuyên qua một tầng Khư giới, bởi vậy gần như khi buông xuống, chúng không chịu chút hao tổn nào.

Mà khư cấp B, thậm chí là khư cấp A, đều sinh hoạt ở tầng thứ hai và tầng thứ ba trong Khư giới, tin tức liên quan tới hai loại này càng thêm bí ẩn.

So sánh với người mẹ, hiển nhiên bé gái kia đơn thuần non nớt hơn rất nhiều.

Nói chuyện đến lúc này, Hứa Thâm cũng biết tên của hai mẹ con nhà họ, bé gái tên Linh Lục, còn người mẹ tên Hải Tước.

Hứa Thâm đều chưa từng nghe qua hai dòng họ này.

Nhưng có Mai Phù làm ví dụ, Hứa Thâm cũng không xếp họ tên khư vào chung một chỗ với nhân loại để tham khảo, dù sao hắn cũng chưa bao giờ nghe thấy họ Mai.

Chờ Linh Lục ăn no rồi, Hứa Thâm lại tìm một lý do để rời khỏi nơi này. Linh Lục có chút không nỡ, cô bé hy vọng Hứa Thâm ở lại với mình.

Ở trong này, ngoại trừ mẹ, không ai có thể nhìn thấy cô bé nữa, trừ phi cô bé chủ động đi tìm những đồ ăn vặt kia chơi đùa, nhưng sau khi những người này biết được thân phận của cô bé, tất cả đều lộ ra vẻ sợ hãi.

Rất không thú vị.

Người bình thường giống như Hứa Thâm, thật sự rất ít gặp, cô bé cực kỳ không nỡ rời xa hắn.

Có vẻ như cảm xúc lưu luyến không rời đã khiến thân thể Linh Lục dần hiện ra trạng thái dị thường, cũng may, tình huống ấy đã bị mẹ cô bé là Hải Tước áp chế. Chỉ nghe bà dịu dàng khuyên bảo, chúng ta phải có đạo đãi khách chứ.

Vì thế, dưới sự khuyên bảo của Hải Tước, Linh Lục chỉ có thể không tình nguyện đưa Hứa Thâm ra khỏi ao thịt.

Từ dưới mặt đất xuyên đến trên mặt đất, Linh Lục đưa Hứa Thâm ra ngoài.

Cô bé không hiểu vì sao mẹ mình lại để người bằng hữu của mình rời đi, để hắn ở lại ngâm mình trong ao thịt giống ba ba không được hay sao?

Linh Lục có chút lưu luyến nhìn Hứa Thâm, lại nói: "Vậy anh phải giữ lời nhé, lần sau lại đến nha."

"Nhất định, anh muốn em chuẩn bị nhiều Tịnh Khư Tề một chút, lần sau anh sẽ đến lấy." Hứa Thâm cười nói.

Linh Lục hừ nhẹ nói: "Nếu anh không đến như đã hứa, em sẽ đi tìm anh. Em đã nhớ kỹ mùi của anh rồi."

Hứa Thâm cười cười, cũng không sợ hãi, hắn biết Hải Tước sẽ không dung túng cho con mình chạy loạn.

Sau khi Hứa Thâm tạm biệt Linh Lục, hắn lập tức trở lại chỗ hai người Đào Hải.

Linh Lục bên này cảm thấy có chút chán chường và không cam lòng, thân thể lại chìm xuống mặt đất, về tới ao thịt.

"Mẹ, vì sao mẹ không cho đại ca ca ở lại với con, con chả có người bạn nào cả." Linh Lục thấy trong ao thịt chỉ hiện ra một cái đầu của mẹ, không nhịn được oán giận nói.

Ánh mắt Hải Tước rất tĩnh lặng, bà nhẹ giọng nói: "Cậu ta đã có người làm bạn, không cần chúng ta."

"A? Là ai vậy?" Linh Lục nghi hoặc.

Hải Tước nghĩ đến dấu vết mình nhìn thấy lúc trước, trong đôi mắt tĩnh lặng chợt hiện lên gợn sóng mờ mịt: "Mẹ không thấy rõ hình dáng của người đó, nhưng mẹ biết, cô ấy vẫn một mực chăm chú nhìn chúng ta..."

"Mẹ… mẹ nói là ở bên cạnh đại ca ca còn có người khác nữa?" Linh Lục nghi ngờ nói.

Hải Tước không nói gì, nhưng sự lặng im đã thay thế cho câu trả lời rồi.

"Vì sao con không nhìn thấy?" Bỗng nhiên trong đầu Linh Lục nảy lên suy nghĩ muốn quay lại bên cạnh người Hứa Thâm, cẩn thận nhìn xem.

Hải Tước liếc nhìn con gái của mình một cái: "Bởi vì con không có đôi mắt như mẹ..."

"Hóa ra ở bên cạnh đại ca ca có người khác rồi." Linh Lục mang theo vẻ mặt buồn bực, có chút ghen ghét mở miệng nói: "Có phải người nọ là bạn gái của đại ca ca không? Phải chăng cô ta cũng sẽ... ăn đại ca ca luôn không?"

Đôi mắt Hải Tước lộ ra vẻ dịu dàng, nói: "Có lẽ vậy, thích một người là muốn mang người ta ra... Ăn luôn..."

"Con cũng khá thích đại ca ca..." Đôi mắt Linh Lục tỏa sáng, cô bé hơi liếm khoé môi, thì thầm

"Đã xong chưa?"

Hứa Thâm đi tới trước mặt hai người Đào Hải, đưa mắt nhìn vào văn phòng.

Đào Hải thấy cuối cùng Hứa Thâm cũng chịu trở về rồi, gã lập tức thở phào một hơi, chỉ sợ Hứa Thâm đi ra ngoài, lỡ như đắc tội với người ta, tới cuối cùng bọn họ đành phải ném hắn ở lại.

"Sắp rồi." Đào Hải nói.

"Làm sao anh biết?" Hứa Thâm kinh ngạc hỏi.

"Bên trong không có động tĩnh gì nữa." Đào Hải cười cười: "Phỏng chừng bọn họ đang sửa sang lại."

Sắc mặt cậu nhân viên trẻ tuổi bên cạnh thoắt xanh thoắt trắng liên hồi.

Quả nhiên không lâu sau đó, cánh cửa phòng làm việc mở ra, Hứa Thâm không khỏi đưa mắt nhìn Đào Hải, đúng là gã này rất có kinh nghiệm.

Phỏng chừng gã cũng gặp loại chuyện này nhiều lần rồi?

Bình Luận (0)
Comment