“Nhưng loại phong tỏa này kéo dài không được bao lâu, dù sao Mặc gia làm chuyện như vậy, cũng phải chịu một chút áp lực, lâu dài, ai chịu nổi?” Trần Thanh Vân tỏ vẻ không quan tâm, chuyện này không ảnh hưởng quá lớn đến bang Bạch Trú, bọn họ còn có con đường nội thành.
“Anh có nghĩ tới chuyện phát triển sản nghiệp trong bang chúng ta ra ngoài, hoặc là nâng cấp sản nghiệp hay không?” Hứa Thâm dò hỏi.
Đôi mắt Trần Thanh Vân khẽ động. Gã lập tức hiểu được đây mới là mục đích chân chính để Hứa Thâm đến nơi này tìm gã: “Đương nhiên là tôi đã nghĩ tới chuyện phát triển ra ngoài, nhưng khu Vô Miên là nền tảng của chúng ta, các khu khác đều có thế lực khác chiếm cứ cả rồi, rắc rối phức tạp, muốn thông đường có chút gian nan, cần phải chậm rãi mở.”
“Chỉ có nâng cấp sản nghiệp còn khá khả thi. Tôi cũng nghĩ tới chuyện này rồi. Ví dụ như lũng đoạn ngành giáo dục, thâu tóm các trường học vào tay, bắt đầu từ mua trại trẻ mồ côi, hoặc xây dựng riêng, sau đó móc nối với hội Hỗ Trợ Công Vụ bên trên, chúng ta huấn luyện vụ dân, giới thiệu công việc cho họ, chia sẻ tiền lương, vụ dân lấy ba, chúng ta lấy bốn, hội Hỗ Trợ Công Vụ lấy ba…”
Trần Thanh Vân có chút hưng phấn khi nhắc đến kế hoạch chi tiết của mình. Gã cũng không ngại nói chuyện này với Hứa Thâm. Suy cho cùng, ý tưởng cũng chỉ là ý tưởng, thực sự muốn triển khai những ý tưởng này ra lại có chút gian nan.
“Bằng cách này, mỗi vụ dân kiếm được một trăm Lô Tạp tệ, chúng ta lấy được bốn mươi. Đừng nhìn vào con số ít, nhưng tích tiểu thành đại, sẽ là một khoản to lớn vô cùng. Quan trọng nhất chính là, chúng ta có thể dựa vào đó để nắm quyền kiểm soát quần thể vụ dân này!”
“Nếu lại nâng cấp thêm một lần nữa, có thể xây dựng trường học cho người bình thường.”
“Hơn nữa, chúng ta đều có thể đẩy mạnh tiêu thụ tất cả những thứ cần dùng khi vụ dân đi học. Nếu một gia đình vụ dân sinh con, từ khi đứa nhóc ấy còn nhỏ, chúng sẽ được đưa đến trường học của chúng ta, ăn mặc ngủ nghỉ, trước tiên kiếm số tiền này đã, chờ quá trình đào tạo kết thúc, cho đám trẻ nhỏ tham gia vào công tác, chúng ta lại tiếp tục chia nhau, chờ đợi đến khi trong tay vụ dân ích lũy được chừng ba phần tiền, bọn họ lại đầu tư vào thế hệ tiếp theo để nuôi dưỡng…”
Trần Thanh Vân cười nói: “Cứ như vậy, trải qua nhiều thế hệ, cho nên trên thực tế, chúng ta có thể kiếm được chừng bảy phần tiền trong tay bọn họ!”
Nói đến đây, bỗng nhiên gã thở dài: “Đáng tiếc, bởi vì thế lực của hội Hỗ Trợ Vụ Công quá lớn, không thể lay chuyển được. Nếu không chúng ta cũng có thể tự mình xây dựng một tổ chức tương tự như hội Hỗ Trợ Vụ Công, thì khoản tiền chúng ta kiếm được sẽ là mười phần mười rồi. Nói cách khác, toàn bộ tiền mà nhiều thế hệ vụ dân ở tầng dưới chót trong khu vực Vô Miên kiếm được, sẽ rơi vào túi của chúng ta.”
“Hiệu suất kiếm tiền như vậy mới nhanh.”
“Nếu không chỉ dựa vào một người làm việc, dù có liều mạng làm, dù công tác tới chết, thì cả đời có thể kiếm được bao nhiêu?”
Hứa Thâm nhìn dáng vẻ hai mắt tỏa sáng của Trần Thanh Vân, có vẻ khi đưa cho gã cơ hội mặc sức tưởng tượng những chuyện mình mong muốn đã khiến gã cảm thấy cực kỳ hưng phấn và kích động. Hắn lập tức hỏi: “Loại chuyện này nói thì dễ, nhưng thật sự bắt tay vào làm lại rất khó, vụ dân kiếm được một trăm, làm sao có thể giao bốn phần cho chúng ta đây?”
“Khó khăn không phải ở chỗ này.” Trần Thanh Vân lắc đầu, bày ra dáng vẻ cậu chưa hiểu rồi, sau đó lập tức giải thích: “Khiến cho vụ dân bỏ tiền ra là dễ nhất, dù sao bọn họ cũng chẳng hiểu cái gì. Cậu cho bọn họ một trăm, đương nhiên bọn họ sẽ luyến tiếc lấy ra bốn mươi cho cậu, đừng nói là bốn mươi, dù là bốn đồng cũng luyến tiếc.”
“Nhưng nếu cậu nói với bọn họ rằng, bọn họ sẽ lời được ba mươi thì sao?”
“Ban đầu là một trăm, nhưng phần công tác này lại giá trị tới ba mươi, đương nhiên bọn họ sẽ vui vẻ chấp nhận.”
“Vụ dân chỉ biết nhìn thấy những gì bọn họ đang cầm trong tay, mà không thể nhìn thấy những gì đã bị người khác lấy đi.”
“Cậu chỉ cần lấy đi trước là được.”
Hứa Thâm nhíu mày nói: “Nhưng lãi có ba mươi, ai nguyện ý làm chứ?”
“Ba mươi, nếu có thể ăn cơm no, tự nhiên sẽ có người làm.” Trần thanh Vân nói: “Cậu xem những vụ dân bên ngoài kia xem, không phải bọn họ vẫn đang làm việc say sưa, còn nói nói cười cười đó sao? Bởi vì chẳng những bọn họ có thể ăn cơm no, còn có thể tiết kiệm được một khoản nhỏ, nhưng trên thực tế, tiền của bọn họ đã bị hội Hỗ Trợ Công Vụ bóc lột một bộ phận rồi.”
“Nếu toàn bộ ngành sản xuất đều như thế, tất cả mọi người là ba mươi, sẽ có người phàn nàn.”
Hứa Thâm khẽ gật đầu, không lo ít chỉ sợ không công bằng, điểm này hắn hiểu được.
“Nếu cậu muốn bắt tay vào thực hiện, thì điểm thực sự khó khăn chính là xây dựng trường học, làm thế nào để đả thông các mối quan hệ? Suy cho cùng, khi chúng ta dùng loại phương thức này để mưu cầu lợi nhuận, tự nhiên sẽ có người làm theo, nhưng làm thế nào để nhanh chóng chiếm trước thị trường, làm thế nào để độc quyền, mới là vấn đề khó…” Trần Thanh Vân lắc đầu nói.
Bản thân là một con sói đói, đối phó với cừu non không khó, khó là việc đối phó với các con sói đói đối thủ cạnh tranh.
“Có lẽ cứ thử xem.” Hứa Thâm cân nhắc một lát nói.
“Cậu cảm thấy khả thi sao?” Đôi mắt của Trần Thanh Vân tỏa sáng, gã có cảm giác bản thân vừa tìm được tri kỷ.
Hứa Thâm gật đầu nói: “Chẳng những là trường học, các phương diện khác cũng có thể dùng hình thức này làm theo, ví dụ như y tế, như vậy, tiền khám bệnh của mọi người cũng sẽ vào túi của chúng ta, một phần cũng không lãng phí.”
Trần Thanh Vân ngẩn ra, không khỏi giơ ngón tay cái lên: “Không tồi!”
“Nhưng thật đáng tiếc…” Gã lại lắc đầu: “Miếng bánh y tế này quá lớn, chúng ta rất khó động vào, đã có người chiếm nó trước rồi.”
Hứa Thâm hơi nhướng mày.
“Nhưng không có y tế cũng không quan trọng, chỉ cần làm được mảng trường học này thôi, lợi nhuận vẫn là rất lớn.” Trần Thanh Vân nói.
Hứa Thâm gật đầu: “Có thể xin thành lập một cơ quan, gọi là phòng Giáo Dục, phụ trách giáo dục và công tác làm việc, lại liên lạc với tất cả các trường học ở khu Vô Miên, đưa toàn bộ chúng vào mạng lưới quản lý của phòng Giáo Gục chúng ta.”
Trần Thanh Vân thở dài: “Đằng sau những trường học đó đều có chỗ dựa vững chắc, tôi chỉ sợ bọn họ không chịu, có thể lôi kéo một phần cũng được, còn toàn bộ… Có chút khó khăn.”