Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 457 - Chương 457. Cần Dũng Khí Thật Lớn!

Chương 457. Cần Dũng Khí Thật Lớn! Chương 457. Cần Dũng Khí Thật Lớn!

Hứa Thâm nói: “Chỉ cần chúng ta cho đủ lợi nhuận, tự nhiên sẽ có người nguyện ý. Giai đoạn đầu là đầu tư, giai đoạn sau mới là thu hoạch, cho nên giai đoạn đầu thua lỗ một chút cũng không sao, mấu chốt là gom toàn bộ vào chung một mối, chiếm ưu thế độc quyền, mới là chủ yếu nhất.”

Trần Thanh Vân kinh ngạc nhìn Hứa Thâm, nói: “Cậu học được điều này từ đâu?”

Gã hiểu biết khá rõ những nhân viên trảm khư như Hứa Thâm, cực ít người trong nhóm bọn họ thông thạo những tri thức có chút chuyên nghiệp thế này, hầu hết đều đắm mình trong trảm khư, phóng túng và hưởng lạc.

“Cũng coi như được dẫn dắt một chút.” Hứa Thâm nói.

Hắn hiểu, đạt được lợi nhuận căn bản chỉ là bước đầu, muốn tối đa hóa lợi nhuận, nhất định phải chiếm được độc quyền. Độc quyền cũng là lũng đoạn, vừa lũng đoạn, mới có quyền.

Trần Thanh Vân không khỏi thầm than, gã có cảm giác mình vẫn luôn coi thường cậu thiếu niên này.

Ngoài trừ thân thủ nhanh nhẹn, trái tim đen tối, hắn còn có một tâm trí đáng sợ.

Dường như gã đang nhìn thấy viễn cảnh mưa gió bão bùng, phong vân biến động của thành Để trong tương lai, mà cậu thiếu niên này chính là người đứng đằng sau khuấy động tất cả.

“Nhưng nói như vậy, cần dũng khí cực lớn, bởi vì lỡ như xảy ra vấn đề, ngay cả tiền vốn cũng không thu hồi được.” Trần Thanh Vân nói.

Có rất nhiều chuyện, ai cũng biết nên làm như thế nào nhưng chẳng ai dám làm, bởi vì cái khó ở đây, chính là dám mạo hiểm, dám bỏ ra.

Người nghèo cũng biết làm việc chăm chỉ, cũng biết tiến lên, nhưng không dám.

Tại sao?

Bởi vì một khi thất bại, bọn họ sẽ không còn vốn liếng để Đông Sơn tái khởi, thậm chí còn rơi xuống vực sâu đáng sợ.

Chỉ số ít người dám dũng cảm đã thành công, trở mình thoát khỏi đói nghèo, nhưng phần nhiều hơn đã hy sinh, ngay cả bụi bặm cũng không nhấc lên nổi.

Lại nói, đại nhân vật cũng sẽ sợ hãi, khi đầu tư vượt quá tài sản cá nhân, ngay cả bọn họ cũng sợ thất bại.

“Cứ chuẩn bị trước đi, chúng ta không vội.” Hứa Thâm cũng hiểu.

Có rất nhiều chuyện không phải cứ nghĩ đến là có thể làm được ngay, và vượt qua thật nhiều giai đoạn gập ghềnh ở giữa, mới là điểm mấu chốt để thành công.

Ai mà không có ý tưởng? Nhưng chi tiết mới là thứ quyết định ý tưởng thành công hay thất bại.

Hai ngày tiếp theo, Hứa Thâm đều ở trong bang Bạch Trú. Hắn theo Trần Thanh Vân tiến vào tầng dưới cùng của bang Bạch Trú, thâm nhập vào trong, hiểu thấu bang Bạch Trú, mới biết nên làm thế nào để điều khiển bàn ăn khu Vô Miên.

Trên thực tế, chín mươi phần trăm thực phẩm trong khu Vô Miên, đều phải thông qua quá trình kiểm nghiệm của bang Bạch Trú, giá cả thực phẩm cũng do bang Bạch Trú định đoạt.

Bên ngoài giá rẻ hơn ư? Không thành vấn đề, ngươi có thể qua các khu khác mua, nhưng không thể mang về đây ăn được.

Mang về chính là vi phạm pháp luật, là buôn lậu, là phản bội.

Đối với hầu hết những cá nhân đơn lẻ, luật pháp giống như một thanh đại khảm đao, và bọn họ không thể phản kháng được.

Muốn kinh doanh ở trong này, sẽ gặp phải rào cản vô cùng khắc nghiệt, chẳng những yêu cầu chứng từ văn kiên liên quan, còn phải nộp thuế.

Mà người buôn lậu sẽ phải chịu khung hình phạt nặng nhất, thậm chí là xử bắn.

Hiển nhiên, bang Bạch Trú có thể trở thành địa đầu xà trong khu Vô Miên, cũng không thể tách rời chuyện bọn họ biết cách phối hợp với sở Thủ Vệ Thành Bang và sở Tuần Tra địa phương, mà nguyên nhân chính khiến bọn họ có thể kết nối được với hai tổ chức lớn kia, lại không thể tách rời mặt hàng thịt thương phẩm được bang Bạch Trú tiến hành mua sắm từ nội thành.

Bởi vậy, dù mang một mảnh lá rau từ khu vực bên ngoài về đây, chỉ cần bị đám bang chúng canh gác cửa khẩu của bang Bạch Trú bắt được, người nọ có thể bị kéo đi chịu hình phạt.

Vì một lá rau mà bị bắn chết, nghe thì có vẻ buồn cười, nhưng chuyện này đã thực sự xảy ra ở khu Vô Miên rồi, và không chỉ xảy ra một lần.

Bởi vậy, hoặc là ăn no bên ngoài, hoặc là về đây và chấp nhận giá cả thực phẩm của bang Bạch Trú, hoặc là … nhịn đói!

Hứa Thâm đi theo Trần Thanh Vân lang thang khắp nơi trong khu Vô Miên, đặt mình vào các vị trí khác nhau quan sát, coi như hắn đã thấy được sự hỗn loạn trong khu Vô Miên rồi, khó trách nơi này lại thường xuyên có khư thú.

Có vụ dân chết đói, xác chết bốc mùi, không người nào để ý, nhưng khư lại để ý và bị hấp dẫn tới đây.

Như vậy, không phải số lượng khư sẽ nhiều lên sao?

Tình hình thì nguy cấp, bởi vậy, chỉ tính riêng chuyện cử người đi xử lý các vấn đề của khư đã khiến cục Khư Bí sứt đầu mẻ trán rồi, thế nhưng bọn họ vẫn lén giao dịch với bang Bạch Trú, còn cam đoan sẽ cung cấp Tịnh Khư Tề cho đối phương.

Có thể nhận ra rằng, sự hủ bại của nơi này, không phải biểu hiện nhất thời, mà là thối nát từ gốc đến ngọn.

Bên đường, rác thải đầy khắp mọi nơi nhưng không có người dọn dẹp.

Hứa Thâm thấy ở nơi này càng thêm hoang vắng, cằn cỗi, thối rữa hơn khu Hắc Quang.

Dường như ánh sáng đều bị hút sạch về phía bang Bạch Trú, chỉ để lại bóng tối xung quanh.

So với đèn đuốc sáng trưng trên dãy phố Nhật Miện của bang Bạch Trú, thì rất nhiều những khu vực khác, đều rách nát không chịu nổi.

Trần Thanh Vân đã mất 16 năm để biến bang Bạch Trú trở thành địa đầu xà ở đây, và bọn họ cũng là sâu mọt hút máu lớn nhất tại nơi này.

“Khu Mẫu Hoàng không hề quan tâm tới chuyện ở đây sao?” Ban đầu Hứa Thâm cho rằng, chỉ cần nộp thuế đúng thời điểm, thì khu Mẫu Hoàng sẽ không để ý tới những thứ này, nhưng đến khi hắn được tận mắt nhìn thấy tình trạng hỗn độn khắp nơi ở khu này, hắn lại có suy nghĩ khác.

Nếu tình trạng đã tồi tệ tới mức này mà khu Mẫu Hoàng bên kia vẫn không phát hiện ra, đúng là có chút không thể tưởng tượng nổi.

Chẳng lẽ bọn họ thực sự chỉ nhìn vào giấy tờ thôi sao?

“Có quan tâm chứ, nhưng bên kia chúng ta có người.” Trần Thanh Vân cười cười: “Hơn nữa, tình huống này cũng không phải do bang Bạch Trú gây ra, ngoại trừ chúng tôi, còn có các thế lực khác cũng áp bức ở nơi này, như y tế, bất động sản, vân vân…”

Hứa Thâm nghĩ đến hai ngày sau, hắn cần phải tới khu Mẫu Hoàng một chuyến, tuy nói là đi trao đổi luận bàn, nhưng có vẻ như hắn có thể nhân cơ hội xem xét tình huống của khu Mẫu Hoàng bên kia, tiện thể lấy thêm một chút kinh nghiệm.

Bình Luận (0)
Comment