Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 477 - Chương 477. Chỉ Là Chính Hắn Không Tự Biết Mà Thôi!

Chương 477. Chỉ Là Chính Hắn Không Tự Biết Mà Thôi! Chương 477. Chỉ Là Chính Hắn Không Tự Biết Mà Thôi!

Nhưng... Không có đạo lý, hắn cảm thấy nhận thức của mình, không có gì khác biệt so với trước khi trở thành trảm khư giả.

Tuy nhiên, nếu Nghĩ Hậu đã nói như vậy, thì có nghĩa rằng kết quả trắc nghiệm tinh thần của hắn thực sự có vấn đề. Nhưng nguyên nhân cụ thể là gì, chính hắn cũng không biết.

Chẳng qua lúc này hắn cũng không thể nghĩ nhiều.

Hứa Thâm hơi ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt như đao gió mát lạnh của Nghĩ Hậu, đang lặng lẽ nhìn hắn, tựa như muốn xuyên thấu qua hai mắt hắn, trực tiếp nhìn thấu nội tâm bên trong, thậm chí còn nhìn thấu rất nhiều ý niệm vừa xoay chuyển trong đầu hắn nữa.

Sau lưng Hứa Thâm có chút mồ hôi lạnh chảy ra, nhưng cũng may hắn đã chứng kiến rất nhiều cảnh tượng còn khủng bố hơn, coi như đã sớm luyện ra tâm thái bình tĩnh, lúc nào cũng có thể thản nhiên ngay cả khi đứng trước mặt đại khư.

Vào giờ phút này vẻ mặt hắn vẫn trầm tĩnh, chỉ hơi nghi hoặc nói: “Bẩm Nghĩ Hậu, tôi tự cảm thấy bản thân rất bình thường, không có gì khác với những người bình thường xung quanh, nếu muốn nói có bí mật gì đó… Thì lúc người khác đang nghỉ ngơi tôi sẽ vụng trộm đi luyện kiếm, đây cũng được xem như bí mật sao?”

“…” Nghĩ Hậu bình tĩnh nhìn Hứa Thâm.

Nếu thiếu niên này không để lộ ra vẻ mặt thành khẩn và cẩn thận của mình, cô còn cho rằng đối phương đang đùa giỡn.

“Một trảm khư giả lại tự cảm thấy bản thân mình bình thường, đây mới là chỗ không bình thường.” Từ trong lời nói của Hứa Thâm, Nghĩ Hậu đã đoán được đại khái vì sao kết quả trắc nghiệm tinh thần của Hứa Thâm lại không đạt tiêu chuẩn rồi.

Có lẽ từ lâu trước kia, hắn đã sớm trở nên vặn vẹo, chỉ là chính hắn cũng không biết mà thôi.

Nghĩ Hậu đã đọc qua lý lịch của Hứa Thâm, hắn có thể chung sống cùng khư thú tới ba tháng, ít nhiều cô cũng có thể hiểu được tình huống này.

Nếu hắn vẫn còn bình thường, thì làm sao có thể sống sót đi ra được đây?

“Cậu có biết tôi tìm cậu đến vì chuyện gì hay không?”

Hứa Thâm nhìn ánh mắt trong suốt như xuyên thấu vào lòng người của Nghĩ Hậu, vốn định làm bộ không biết, nhưng lời nói đến bên miệng. rất nhanh liền biến hóa, thấp giọng nói: “Thuộc hạ không dám tự phỏng đoán.”

"Triệu Tâm An không nói với mọi người chuyện tôi muốn chọn thân vệ sao?" Ánh mắt Nghĩ Hậu lộ ra nụ cười nhẹ, tựa như toàn bộ lầu nhỏ đều trở nên chói mắt hơn rất nhiều.

Trong lòng Hứa Thâm thoáng mừng thầm, nhưng hắn chỉ cúi đầu nói: "Có nói qua."

“Có vẻ cậu hiểu được cách ăn nói cẩn trọng đó..." Ý cười trong đôi mắt Nghĩ Hậu thoáng thu liễm lại, cô tìm Hứa Thâm tới đây, thật sự để đề bạt thân vệ, mà thân vệ, ngoại trừ có cảm nhận nhạy bén và tinh thần tỉnh táo, càng phải hiểu được cách ăn nói cẩn trọng, điệu thấp, không thể tự cho là thông minh.

"Cậu đã biết được chuyện này, vậy ý của cậu là sao?" Nghĩ Hậu nhẹ giọng nói.

Hứa Thâm có chút thụ sủng nhược kinh: "Nếu có thể trở thành thân vệ của Nghĩ Hậu, là vinh hạnh lớn lao của thuộc hạ!"

"Đi theo bổn vương, không cần tâng bốc." Trong giọng điệu của Nghĩ Hậu thoáng hiện một chút lạnh nhạt, khiến Hứa Thâm cũng phải hoài nghi, chẳng lẽ hắn đã nói sai ở chỗ nào rồi. Nhưng ngay sau đó, Nghĩ Hậu lại nói tiếp: "Cậu đã nguyện ý, thì sau này hãy đến nhậm chức bên người bổn vương đi. Tuy là thân vệ, nhưng bổn vương cũng không hạn chế tự do của cậu, không cần phải thời thời khắc khắc đều ở bên người bổn vương."

"Tuân mệnh."

"Năng lực của cậu là gì?" Nghĩ Hậu chăm chú nhìn Hứa Thâm.

"Hệ cảm giác, có thể thấy rõ nhược điểm của địch nhân." Hứa Thâm trả lời. Một khi trở thành thân vệ của đối phương, đây là chuyện không thể giấu giếm.

"Vậy hiện tại cậu hãy nhìn nhược điểm của tôi xem." Nghĩ Hậu bình tĩnh nhìn Hứa Thâm.

Hứa Thâm thoáng giật mình, nhưng lập tức hiểu được, Nghĩ Hậu đang muốn khảo nghiệm năng lực của mình. Hắn trực tiếp mở ra Khư Nhãn, nhìn qua.

Nghĩ Hậu trước mắt không xuất hiện bất cứ biến hóa gì, nhưng ở vị trí cổ tay, lại dần dần hiện ra một vòng xoáy màu đen.

"Tìm được nhược điểm không?" Nghĩ Hậu hỏi.

Hứa Thâm cúi đầu nói: "Thấy được, ở cổ tay trái của điện hạ."

"Vậy lúc này thì sao?" Nghĩ Hậu hỏi lại.

Hứa Thâm hơi ngơ ngác, bởi vì hắn vừa nhìn thấy vòng xoáy màu đen lúc trước vốn ở trên tay trái của Nghĩ Hậu, lúc này lại chuyển dời đến tay phải rồi.

Hắn lập tức hiểu được, đây là Nghĩ Hậu cố ý bại lộ nhược điểm, nếu không với năng lực của hắn, căn bản không thể nhìn thấy sơ hở của đối phương, dù sao cô cũng chính là quân vương.

"Đã chuyển dời đến tay phải của ngài." Hứa Thâm chi tiết nói.

Hứa Thâm nói xong, hắn lại nhìn thấy vòng xoáy màu đen trên tay phải Nghĩ Hậu đang dần dần co rút lại rồi biến mất.

Lúc này, toàn thân cô, từ trên xuống dưới, không có bất cứ vòng xoáy nào.

Quả nhiên... ở trong mắt hắn, quân vương là tồn tại không có nhược điểm, dù có, trình độ như hắn ở hiện tại cũng không thể nhìn thấu được.

Vẻ mặt Nghĩ Hậu vẫn bình tĩnh, chỉ khẽ gật đầu, nói: "Cũng được, tuy năng lực rất bình thường, nhưng đầu óc của cậu khá trí tuệ, kỹ xảo điều khiển sợi khư kia đã tiếp cận lĩnh vực rồi, nếu cậu có thể tiếp tục đào sâu xuống, điều khiển chún trở nên tinh tế thành thạo hơn, coi như đã có một kỹ xảo thuộc loại 'Ngụy lĩnh vực' ."

"Ngụy lĩnh vực?" Hứa Thâm nghi hoặc nhìn Nghĩ Hậu.

"Đúng vậy." Nghĩ Hậu cũng không keo kiệt vài lời chỉ dạy: "Một trong số những điểm khác biệt giữa hình thái thứ hai và quân vương chính là lĩnh vực. Sau khi năng lực được khai phá đạt tới trình độ cực đại, chúng sẽ tự hình thành nên lĩnh vực của mình, mà kỹ xảo điều khiển sợi khư của cậu... thuộc loại ngụy lĩnh vực. Tuy không thể so sánh với lĩnh vực chân chính, nhưng vẫn đủ giúp cậu đạt được ưu thế thật lớn trong khi đối chiến với hình thái thứ hai.”

Lĩnh vực... Hứa Thâm âm thầm ghi nhớ trong lòng, đây là năng lực đặc thù thuộc về quân vương.

"Cậu còn trẻ, cứ cẩn thận nghiên cứu đi." Nghĩ Hậu mỉm cười nói.

Dù khóe miệng kia chỉ nhếch lên cực mỏng, tạo thành một đường cong lơ đãng, nhưng Hứa Thâm lại có cảm giác bản thân vừa được quan tâm bủa vây lấy, thậm chí còn không tự chủ được, lập tức dâng lên ý niệm tôn trọng và kính yêu từ tận đáy lòng.

"Vâng, điện hạ." Hứa Thâm biểu hiện ra dáng vẻ cảm kích, vội vàng đồng ý.

Bình Luận (0)
Comment