Mặc dù nhìn qua tuổi của Hứa Thâm nhỏ hơn gã rất nhiều, thậm chí khi gã đang làm đội trưởng thê đội số hai, thì Hứa Thâm vẫn còn trong doanh trại huấn luyện.
Nhưng hiện giờ địa vị thay đổi, gã cũng không có gì ghen tị cả, dù sao hai bên cũng không quen biết.
Người ta thường có xu hướng ghen tị với những người quen biết xung quanh họ mà thôi.
“Đừng nói như vậy…” Hứa Thâm có chút im lặng.
Từ xưa đến nay, vận mệnh luôn đi ngược lại với lời nói, trong lịch sử đã có quá nhiều chuyện vốn dĩ có thể thành lại vì một câu nói mà bại.
Chỉ mong chuyện lần này không vì mấy lời của đối phương mà biến thành không có hy vọng thành công.
Không lâu sau, người hầu thiếp thân kia lại tới thêm một lần nữa, nhưng thanh niên kia không trở lại cùng đối phương.
Ánh mắt mọi người lập tức rơi trên dáng người thướt tha của người hầu thiếp thân nọ, bóng dáng kia chuyển động, ánh mắt đám đông cũng chuyển động, rồi ngay sau đó, tất cả nhìn thấy cô đi tới trước mặt Hứa Thâm.
“Hứa tiên sinh, Nghĩ Hậu điện hạ cho mời cậu.” Người hầu thiếp thân nhẹ nhàng thấp giọng nói.
Trái tim đang căng thẳng của Hứa Thâm lập tức có cảm giác thả lỏng, hắn khẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi, rồi gật gật đầu, liền đứng dậy theo cô ấy rời đi.
“Đội trưởng giỏi lắm!” La Hoa nắm chặt nắm đấm, biểu hiện có chút kích động.
Ánh mắt của đám người thuộc mấy phân cục khác thoáng biến đổi. Tuy bọn họ đã đoán trước, kiểu gì Hứa Thâm cũng được Nghĩ Hậu nhìn trúng, nhưng tới khi một màn này chân thật diễn ra, nó vẫn để lại trong họ một chút ngũ vị tạp trần, tâm trạng phức tạp.
“Hừ, có gì đặc biệt hơn người chứ…” Ánh mắt của thanh niên bên cạnh Nguyệt Linh trở nên âm trầm. Gã dùng dĩa băm vằm miếng thịt trước mặt, như thể muốn phát tiết cơn giận trong lòng.
“Cậu ăn nói cho cẩn thận.” Nguyệt Linh nhíu mày, cô có cảm giác thanh niên này đang lung lay bất ổn.
Nói chính xác hơn là từ sau khi đối phương trở thành hình thái thứ hai, cách nói chuyện càng ngày càng càn rỡ, ở trong cục thì cũng thôi, nhưng nơi này chính là khu Mẫu Hoàng đó.
Đột phá lên hình thái thứ hai thì sao chứ?
Một khi bước vào nơi này vẫn phải thành thành thật thật tuân thủ các quy tắc.
Dù sao nơi này cũng là khu vực nằm dưới mí mắt Nghĩ Hậu, hình thái thứ hai nào dám lỗ mãng đây?
Thanh niên nọ nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Nguyệt Linh, trong lòng càng thêm không thoải mái, nhưng gã vẫn hiểu được nơi này không phải chỗ bản thân có thể tùy ý phát tiết, chỉ là lửa giận trong lòng càng cháy càng to.
Một đám khốn nạn… Một ngày nào đó, ta sẽ giết sạch đám người chỉ biết ăn phân lợn như các ngươi, ngay cả con đàn bà đê tiện Nghĩ Hậu kia nữa, ta cũng khiến cô ta phải quỳ gối dưới thân ta… Cho cô ta thấy ta mới là người mạnh nhất.
Đúng vậy. Ba ba, ma ma, hai người cũng biết, con là người ưu tú nhất mà?
Chẳng phải hai người đều thừa nhận con là người ưu tú nhất sao?
Đúng không nào, mau nói đi?
Gã cúi đầu dùng sức ăn uống, không một ai trong bữa tiệc đến cạn ly với gã, hiển nhiên đại đa số mọi người đều nhìn ra được, thanh niên này không có khả năng được chọn lựa làm thân vệ.
Suy cho cùng, đối phương vừa lên đài đã bị một kiếm của Hứa Thâm đánh tan, biểu hiện thực sự quá kém cỏi.
…
…
Hứa Thâm đi theo người hầu thiếp thân rời khỏi sảnh tổ chức tiệc tối, đi dọc theo hành lang dài bên ngoài. Trong luồng gió đêm mát mẻ, hai người bọn họ đi tới hoa viên phía sau cung Tuyết của Nghĩ Hậu.
Đây là nơi sinh sống của cô.
Tại một tòa lầu các riêng biệt vàng son lộng lẫy, ngay phía ngoài cửa có một người thân vệ mặc ngân giáp của Nghĩ Hậu, ánh mắt như điện, thân thể lãnh khốc đứng nhìn bóng đêm như một bức tượng đá được điêu khắc hình người.
Hứa Thâm đi theo người hầu thiếp thân tiến vào tòa lầu các riêng biệt nọ, nơi này có rất nhiều người hầu, nhưng tất cả bọn họ đều đứng yên tại vị trí vốn có của mình.
Ngay cả khi Hứa Thâm tiến vào, những người hầu này cũng không liếc nhìn lung tung, mà mỗi người vẫn luôn duy trì tư thế của mình, mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, im lặng không nói câu nào.
Vòng qua chỗ màn che màu vàng, Hứa Thâm liền nhìn thấy Nghĩ Hậu đang ngồi trên một chiếc sô pha mềm mại.
Hiện tại Nghĩ Hậu vẫn mặc ngân giáp, chỉ khác là không đội mũ giáp, cách ăn mặc giống hệt hồi chiều, khi cô ngồi trong sảnh đường, quan sát mọi người luận bàn, chỉ là mái tóc được chải vuốt kỹ càng hơn một chút, như cuộn sóng lơ lửng trên vai cô.
Hứa Thâm nhìn gương mặt như tinh linh mang theo huyết thống phong vận hiếm có, khác biệt cực kỳ rõ ràng với người bình thường của Nghĩ Hậu.
Nhưng khi ánh mắt đối phương chuyển đến, Hứa Thâm lập tức cúi đầu, không dám tiếp tục nhìn nhiều.
“Hứa Thâm, trở thành trảm khư giả được 13 tháng 18 ngày.” Sau khi Hứa Thâm thành thành thật thật đứng trước mặt Nghĩ Hậu, giọng nói lạnh nhạt của cô cũng truyền đến: “Bị cuốn vào sự kiện cấp C, khi được tìm thấy, đã chung sống với khư được ba tháng, bị khư chăn nuôi. Trong khoảng thời gian đó, đã ăn không ít máu thịt khư thú, thể chất phát sinh dị biến, trở thành khư lực giả trời sinh.”
Ánh mắt Hứa Thâm khẽ biến, quả nhiên, trong thời gian diễn ra bữa tiệc tối, Nghĩ Hậu đã đi điều tra tư liệu của mình rồi.
Mà những tư liệu này đều được ghi chép trong cục Khư Bí, thật sự không thể che giấu được.
“Biểu hiện nổi bật trong trại huấn luyện, khi chấp hành nhiệm vụ, đã nhiều lần cứu bạn đồng hành, nhưng tất cả kết quả trắc nghiệm tinh thần đều không đạt tiêu chuẩn …” Giọng nói của Nghĩ Hậu rất bình thản, nhưng tựa như lại lộ ra một chút ý vị sâu xa: “Cứu bạn đồng hành, nhưng tinh thần lại hỗn loạn, thật thú vị, hẳn là cậu có một loại đam mê và bí mật gì đó mà không ai hay biết?”
Sắc mặt Hứa Thâm khẽ biến.
Kết quả trắc nghiệm tinh thần của hắn không đạt tiêu chuẩn?
Không thể nào!
Hắn luôn lựa chọn đáp án chính xác nhất để làm mà!
Chẳng lẽ… những lựa chọn chính xác kia, ngược lại đều là sai sao?
Mà những lựa chọn sai ngược lại mới là lựa chọn chính xác?
Không thể nào… Trong lòng Hứa Thâm lập tức phủ định, nếu thật sự là như vậy, hắn cảm thấy có lẽ đại não của mình thật sự xuất hiện chút vấn đề rồi.
Tam quan vặn vẹo.