Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 481 - Chương 481. Biến Hóa!

Chương 481. Biến Hóa! Chương 481. Biến Hóa!

Thân vệ...

Sở Bạch hiểu được hai từ này tượng trưng cho một thân phận nạm vàng, chỉ cần không phạm phải sai lầm gì quá đáng, về cơ bản, sẽ không ai trong toàn bộ cái thành Để này dám động vào đối phương.

"Vì sao trong cục không bố trí cho anh tham gia loại chuyện này?” Sắc mặt Triệu Thanh Miên bên cạnh gã cũng trở nên cực kỳ khó coi.

Nếu Sở Bạch trở thành thân vệ, thì quá trình tổ kiến thế lực của bọn họ ở khu Hắc Quang sẽ có được ô dù (chỗ dựa) rất lớn, phát triển càng thêm nhanh chóng, càng thêm không kiêng nể gì!

"Phỏng chừng là bọn họ cho rằng tôi sẽ từ chối đi." Sở Bạch lộ ra sắc mặt âm trầm.

Lần trước, bọn họ để cho gã tới nội thành hộ tống nhân viên vật tư, gã đã từ chối, khiến nhiệm vụ nọ chuyển dời đến trên đầu Hứa Thâm.

Tới lần này, lão Liễu đã báo cho gã từ trước, nói là ông ấy hy vọng Hứa Thâm ra mặt, mà gã là chiến lực đệ nhất trong cục, cần giữ lại trong âm thầm, tránh trở nên quá mức bắt mắt.

Gã có thể hiểu được loại suy nghĩ này.

Đổi lại là gã, gã cũng làm như vậy, dù sao nếu bọn họ biểu hiện quá mức chói mắt, thì chờ đến khi những khu khác xảy ra sự kiện cấp B, khẳng định tổng bộ sẽ nghĩ đến chuyện điều bọn họ đi qua hỗ trợ.

Bởi vậy, hành động nho nhỏ này của Liễu cục chỉ nhằm mục đích bảo tồn thực lực, không muốn làm lực lượng của bên mình hao tổn mà thôi.

Nhưng không nghĩ tới, lần xét duyệt cuối năm này, lại cất giấu trứng màu lớn như vậy!

"Chẳng lẽ lão Liễu cố ý làm như vậy, chỉ vì muốn nâng đỡ Hứa Thâm lên, tránh cho một mình anh tọa trấn, sẽ nắm trong tay quyền lợi quá lớn?" Triệu Thanh Miên suy đoán.

"Ý của cậu là ông ta muốn hai chúng ta kiềm chế lẫn nhau, cỏn ông ta đứng giữa cân bằng khống chế sao?" Sở Bạch hừ lạnh nói.

Triệu Thanh Miên không trả lời, nhưng vẻ mặt đã chứng minh những gì Sở Bạch vừa nói chính là những điều gã đang suy nghĩ.

"Nhưng như hiện tại cũng tốt. Cậu ta làm thân vệ, trong tương lai, sớm muộn gì cũng rời khỏi nơi này, huống chi cậu ta còn vướng mắc chuyện trong nội thành, nếu lòng dạ đối phương tàn nhẫn một chút, không thèm chú ý tới, coi như xong, nhưng nếu cậu ta thực sự muốn tham gia vào, chắc chắn sẽ tan xương nát thịt. Chúng ta không cần quá để ý đến." Sở Bạch nói.

Triệu Thanh Miên khẽ gật đầu, nói: "Còn một chuyện nữa, gần đây, mối quan hệ hợp tác giữa chúng ta và bang Bạch Trú gần như đã xác định được rồi. Bọn họ nguyện ý cung cấp nguyên liệu thịt cho chúng ta, nhưng định mức không nhiều lắm. Chẳng qua bọn họ cũng nhận lời, chờ về sau khi chúng ta hợp tác lâu dài, định mức có thể tăng lên."

Sở Bạch nhẹ thở một hơi, nói: "Vất vả cho cậu rồi. Ừm, ít một chút cũng không sao, hiện tại chúng ta vừa phát triển, chưa chắc đã dùng được nhiều như vậy. Trước mắt, cậu cứ dùng nhóm nguyên liệu thịt đầu tiên để triển khai kế hoạch tại giáo hội Hắc Quang đi, cố gắng hết mức kết giao với cao tầng của bọn họ, nếu có thể mượn lực lượng được của giáo hội Hắc Quang, kế hoạch phát triển chúng ta sẽ càng thêm thuận buồm xuôi gió."

Triệu Thanh Miên gật đầu, giáo hội Hắc Quang là thế lực lớn tại khu Hắc Quang, tuy không đạt tới mức có thể hung hăng càn quấy, không kiêng nể gì như bang Bạch Trú ở khu Vô Miên, nhưng tại khu Hắc Quang, bọn họ tuyệt đối là độc xà điệu thấp.

Hai người tiếp tục thương nghị vài chi tiết về chuyện hợp tác.

Bên kia, Hứa Thâm cũng rời khỏi văn phòng của Liễu cục, trở lại chỗ ở của mình tại khu phố Nham La nơi.

Hắn vừa đến nơi đã nhìn thấy vài chiếc xe đắt tiền đang đỗ ven con đường dưới lầu nhà mình. Chờ đến lúc Hứa Thâm cho xe dừng lại, những chiếc xe đắt tiền nọ lập tức mở cửa, từng bóng người nhanh chóng từ bên trong đi ra, ùa tới nghênh đón hắn.

"Có phải ngài chính là Hứa đội trưởng không? Chúng tôi đợi ngài đã lâu rồi."

Trước mắt hắn là một người trung niên mặc bộ tây trang chỉn chu, thẳng thớm, lộ ra vẻ mặt tươi cười, nói: "Chúng tôi là Tân gia thuộc khu Mẫu Hoàng, nghe nói Hứa đội trưởng vừa nhận được Nghĩ Hậu ưu ái, vinh thăng làm thân vệ của Nghĩ Hậu, mới cố ý tới đây, đưa lên một chút lễ vật nhỏ, hy vọng Hứa đội trưởng có thể nhận lấy. Tiện đây, chúng tôi cũng gửi lời mời chân thành tới Hứa đội trưởng, chờ khi nào ngài rảnh rỗi, mời đến Tân gia chúng tôi uống chén trà."

"Tân gia?" Hứa Thâm lật tìm thông tin về gia tộc này trong đầu, nhưng đáng tiếc là hắn chưa từng nghe nói tới.

Nhưng cũng không thể trách hắn được, dù sao đại đa số thời gian hắn đều ở khu Hắc Quang, vốn không quen thuộc với tình hình ở những khu khác, càng đừng nói tới khu Mẫu Hoàng.

Tuy các khu bọn họ đều ở cùng một tòa thành, nhưng tin tức về các khu cũng không thông suốt.

Hứa Thâm nhìn nụ cười khách khí kèm theo một chút thận trọng trên mặt người trung niên kia, trong lòng có cảm giác mình vừa trông thấy một chút bóng dáng của cao tộc trong nội thành. Hắn khẽ gật đầu, nhưng không tiếp nhận chiếc rương nhỏ được tên thuộc hạ bên cạnh đối phương đi cho, chỉ bình tĩnh nói: "Nếu có cơ hội tôi sẽ đi bái phỏng."

Người bên cạnh thấy Hứa Thâm không tiếp cái rương kia, trên mặt thoáng hiện một chút khó xử. Trong khi đó, vị trung niên kia lại ý thức được điều gì, gã lập tức phân phó người bên cạnh, một lát nữa hãy tự mình giúp Hứa Thâm đưa lễ vật đi lên.

Thuộc hạ chuyển vật phẩm, tự nhiên nên có thuộc hạ tới đón, hiện giờ bên người Hứa Thâm không có thuộc hạ, người của gã nên biết phục vụ đúng lúc.

Tuy từ trong xương cốt, người trung niên này rất chướng mắt với người ở các phân khu khác, bản thân luôn mang trong mình một chút ưu việt vì là người đến từ khu Mẫu Hoàng, nhưng Hứa Thâm này chính là thân vệ của Nghĩ Hậu, vậy chẳng còn gì để bàn nữa rồi, dù hắn có là một kẻ nhà quê, chân đất mắt toét, đi chăng nữa, nhưng kẻ nhà quê này đã lên bờ, đương nhiên gã phải khách khí một chút.

Chờ trung niên nọ nói chuyện xong với Hứa Thâm, một đội người khác đang đứng bên cạnh, nhanh chóng tiến lên.

"Chào Hứa đội, chúng tôi là hội Hải Đường Huynh Đệ thuộc khu Dạ Oanh, nghe nói Hứa đội thăng chức, nên đặc biệt đến đây chúc mừng. Nơi này có một chút lễ vật nhỏ, mong Hứa đội nhận lấy, coi như kết giao thêm một người bạn. Mời khi nào Hứa đội rảnh rỗi hay đến khu Dạ Oanh chúng tôi du ngoạn một phen." Một người trung niên râu cá trê cười tủm tỉm nói.

Bình Luận (0)
Comment