So sánh với người của Tân gia, rõ ràng là thái độ của đối phương càng thêm khiêm tốn, cũng nhiều hơn vài phần cung kính.
Chưa từng nghe qua... Vẻ mặt Hứa Thâm vẫn thản nhiên không lộ cảm xúc, chỉ khẽ gật đầu một cái thay cho lời đáp lại.
Hiện giờ, hắn đã trở thành thân vệ của Nghĩ Hậu, cấp độ thân phận nhảy vọt lập tức mang đến biến hóa to lớn.
Lại nói, những thế lực này có thể biết được tin tức nhanh chóng như vậy, cũng đủ thấy năng lượng sau lưng bọn họ không giống bình thường.
Tuy đối phương chỉ là thế lực thành Để, nhưng vẫn không thể khinh thường.
Hứa Thâm hàn huyên thêm vài câu ứng phó rồi trực tiếp lên lầu.
Những người bên dưới đều lễ vật đưa đến tận cửa cho Hứa Thâm, chờ hắn thu hồi vào trong phòng.
Bọn họ nhìn thấy Hứa Thâm sống trong một nơi nhỏ hẹp như vậy, có người lập tức tỏ vẻ bản thân có thể đưa tặng một tòa trang viên ở khu thành thị cho Hứa Thâm, nhưng bị hắn khéo léo từ chối.
Với địa vị và tài lực hiện giờ của hắn, chính hắn cũng có thể mua được mấy thứ kiến trúc này.
Rõ ràng là lực hấp dẫn của tiền tài với hắn đã giảm xuống rất nhiều, nhưng ngược lại, quyền thế và lực lượng mới là thứ hiện tại hắn đang miệt mài theo đuổi.
Ở trong mắt người nắm quyền, phú hào thuần túy chỉ là con sơn dương được bản thân vất vả nuôi béo đang đợi làm thịt mà thôi.
Chờ những người này cất bước, Hứa Thâm lần lượt mở những món "Lễ vật nhỏ" mà bọn họ tặng ra, nhìn thoáng qua.
Ừm… lễ vật nhỏ nhưng thứ bên trong không hề nhỏ.
Ở trong rương của Tân gia, còn có Tịnh Khư Tề cao cấp.
Tuy chỉ có 10 bình, nhưng sự xuất hiện của nó vẫn khiến Hứa Thâm cảm thấy giật mình.
Phải biết rằng, hội Truy Quang còn không có món hàng cao cấp này.
Đương nhiên, có lẽ bọn họ cũng có, chỉ là Mộc Vương không lấy ra, để dành cho một mình gã lén dùng thôi.
Mộc Vương vốn xuất thân từ nội thành, Hứa Thâm tin rằng gã có biết chuyện Tịnh Khư Tề chia làm hai loại cao cấp và bình thường.
Tuy chỉ có 10 bình Tịnh Khư Tề cao cấp, số lượng không nhiều lắm, nhưng qua đó vẫn đủ để nhìn ra nội tình của Tân gia.
Và hiển nhiên đối phương đưa tới tặng hắn cũng với mục đích phô bày nội tình của bản thân.
Ngoại trừ mấy bình này, bên trong còn một tấm chi phiếu không cần mật khẩu, được đặt trong phong thư, kèm theo một tờ giấy nhỏ. Nội dung tờ giấy này chỉ là vài câu khách khí, cùng với con số bên trong tấm chi phiếu kia.
Khoảng chừng 300 vạn.
Hứa Thâm không khỏi cảm thán, rõ ràng hắn còn chưa làm gì hết, lại có thể nhận được số tiền khổng lồ mà trước kia, có nghĩ của cũng không dám nghĩ tới.
Mà bên trong lễ vật nhỏ do vị trung niên của hội Hải Đường Huynh Đệ kia đưa tặng, cũng có một tấm chi phiếu không cần mật khẩu trị giá 200 vạn, và một tấm phiếu khác, hình như là giấy thông hành để bước vào vòng cao tầng nào đó.
Hứa Thâm âm thầm cảm thán, lúc trước sau khi hắn tăng lên chức đại đội trưởng trong cục, cũng có không ít hào phú khu Hắc Quang đưa tới lễ vật, nhưng so sánh với những món “lễ vật nhỏ” này, đúng là tiểu vu kiến đại vu.
Qua đó cũng đủ thấy sự khác biệt giữa hai tầng thân phận này.
Sau khi Hứa Thâm kiểm kê xong đống lễ vật nọ, rất nhanh lại có người tới cửa bái phỏng.
Hứa Thâm tiếp đãi lần lượt từng người, trong số bọn họ còn có người đến từ tổng cục, là thuộc hạ của vị lão giả họ Triệu, Triệu Tâm An kia phái tới tặng lễ vật nhỏ.
So sánh với người khác, phần lễ vật nhỏ này đúng là nhỏ thật, có 20 bình Tịnh Khư Tề cao cấp, và một phần giấy mời tham gia hội đấu giá.
Nhưng đối phương không có ý định mượn sức Hứa Thâm làm việc cho mình, bởi vậy mục đích của lễ vật nhỏ này chỉ thuần túy là kết giao bạn bè mà thôi.
Hứa Thâm cũng vui vẻ nhận lấy, còn nhờ người tặng lễ chuyển lời giùm, biểu đạt vài câu ân cần thăm hỏi.
Đợi cho đến lúc nhàn rỗi, Hứa Thâm mới liên lạc với Đại Lỵ Lỵ, nhờ cô hỗ trợ đi thăm dò vài thế lực như Tân gia thuộc khu Mẫu Hoàng, cùng với tổ chức hội Hải Đường Huynh Đệ, chỉ khi hắn biết được tình huống của những thế lực này, mới dễ dàng cân nhắc nặng nhẹ.
Đại Lỵ Lỵ lập tức đồng ý chuyện Hứa Thâm dặn dò.
Hiện giờ Hứa Thâm là thống lĩnh duy nhất trong hội, địa vị gần với Mộc Vương, cô vẫn luôn muốn tìm cơ hội biểu hiện tích cực ở trước mặt hắn, nhưng lại không dám chủ động quấy rầy.
Đợi cho màn đêm buông xuống, cửa phòng Hứa Thâm lại bị gõ vang.
Hứa Thâm suy đoán, khả năng cao lại là người tới tặng lễ, nhưng chờ tới khi hắn mở cửa, lại không thấy ai bên ngoài.
Hắn đưa mắt nhìn hành lang gấp khúc trước mặt, lại nhìn thấy một bóng người mặc hắc bào, đeo khẩu trang màu đen, chỉ lộ ra một đôi mắt, đang đứng ngay cạnh cửa.
Đối phương lặng lẽ đứng cách bức tường bên ngoài chừng mấy mét.
Hứa Thâm sửng sốt một chút, chợt hỏi: "Anh là?"
"…"
Người áo đen trông thấy ánh mắt Hứa Thâm chuẩn xác rơi trên người mình, đã biết khả năng ngụy trang của bản thân thất bại rồi, hoặc là nói năng lực của gã đã mất hiệu lực trước mặt Hứa Thâm.
Quả nhiên… vị Hứa đội trưởng này là năng lực giả hệ cảm giác, hơn nữa còn là loại hình vô cùng đáng gờm.
Phải biết rằng, năng lực ẩn nấp của gã rất mạnh, cho đến nay đã có hai năng lực giả hệ cảm giác chết trong tay gã.
Sau một thoáng trầm mặc, người áo đen thấp giọng nói: "Đây là chút lễ vật nho nhỏ của tổ chức chúng tôi, hi vọng anh nhận lấy."
Lễ vật... Ánh mắt Hứa Thâm khẽ động, hắn lập tức nhìn xuống cái rương trên mặt đất, bên trên cái rương nọ có một phong thư.
Tặng lễ thì tặng lễ, gã đứng xa như vậy để làm gì... Tầm mắt Hứa Thâm chuyển động, lại nhìn sang người áo đen, chỉ thấy thân thể gã trực tiếp lóe lên, sau đó dùng một tư thế như con cóc, nhảy qua vách tường, muốn rời khỏi nơi đây...
Định thừa dịp tầm mắt của tôi nhìn qua chỗ khác, để biến mất một cách thần bí à?
Nhưng động tác của anh hơi chậm rồi...
Người áo đen vừa chạy đến góc tối nơi cuối hành lang gấp khúc, thân hình mới dán lên bức tường bên ngoài, đang định quay đầu nhìn về phía Hứa Thâm, muốn trông thấy bộ dáng hết nhìn Đông lại nhìn Tây của hắn, ai dè vừa ngẩng đầu lên đã chạm phải gương mặt của Hứa Thâm, bốn mắt nhìn nhau.
"..."
"..."
Người áo đen nọ không nhịn được, lập tức cài bàn chân lên trên tường rồi lặng lẽ cúi đầu, biến mất ở ngoài tường.
Hứa Thâm lại lần nữa quay về quan sát phong thư trên rương lễ vật. Hắn cầm phong thư lên, xách cái rương vào nhà.
Trước tiên là mở rương ra xem.