Mùa đông, năm 2049.
Bên trong một tòa kiến trúc tương tự như pháo đài cổ kính tại khu Tự Do phương Bắc của thành Bạch Nghĩ.
Tầng sương mù dày đặc lộ ra một chút hàn khí, khiến những hạt nước đọng bên ngoài cổ bảo ngưng kết thành băng.
Lớp sương mù trắng như tuyết, giống như bên trong đã ngưng kết thành vô số những bông tuyết trắng xoá, càng khiến không khí trở nên ẩm ướt, dấp dính như keo.
Tại pháo đài, bên cạnh chiếc lò sưởi trong tường đang bùng cháy lách tách, có một người trung niên mặc giáo bào thần phụ (cha xứ), trong tay cầm một quyển sách, bên người đối phương là một bé trai và một bé gái đang ngồi yên lắng nghe...
"... Adam ăn vụng quả táo, thế là bị đuổi khỏi Vườn Eden..." Dưới tầng ánh sáng mờ nhạt tỏa ra từ lò sưởi, người đàn ông trung niên đang nhẹ giọng kể câu chuyện cổ tích cho hai đứa trẻ bên cạnh.
"A, thật đáng tiếc, Adam không nên ăn quả táo đó, cứ ở trong Vườn Eden không phải vui sướng biết bao..." Bé trai bên cạnh tiếc rẻ nói.
Người đàn ông trung niên mỉm cười nói: "Nhưng đây là con đường trở thành đàn ông mà Adam cần phải bước qua, về sau hạt táo sẽ kẹt lại trong cổ họng của Adam, tạo thành hầu kết, cho nên chúng ta mới là đàn ông."
Bé trai nói: "Nhưng như vậy, anh ấy không thể tiếp tục ở lại Vườn Eden được nữa."
"Thật ra quả táo đã được Thượng Đế bố trí từ trước, Ngài cố ý để anh ta ăn vụng..." Người đàn ông trung niên mỉm cười nói: "Bởi vì sau khi những đứa trẻ lớn lên, bọn chúng nhất định phải rời xa nhà, ở bên ngoài xông xáo một lần. Trong tương lai, các con cũng vậy."
"Con không muốn rời xa cha..." Bé gái bên cạnh vội vàng nói.
Người đàn ông nở nụ cười, từ ái xoa đầu bé gái: "Chờ đến lúc các con lớn lên, tự bản thân các con sẽ muốn rời đi."
"Vậy con sẽ không lớn lên." Bé gái nhỏ ngây thơ nói.
Người đàn ông mỉm cười, chỉ là trong ánh mắt lại lộ ra mấy phần đau thương.
Ngay lúc này, dường như có một tia sáng vừa loé lên bên ngoài cửa sổ.
Người đàn ông chậm rãi thu lại cảm xúc nơi đáy mắt, giọng nói cũng trở nên lạnh nhạt hơn: "Đã kết thúc quá trình quan sát rồi sao?"
Có một người mặc áo bào đen từ từ hiện ra trong bóng tối sau lưng người đàn ông nọ, rồi dần dần thành hình dưới tầng ánh sáng nhạt trong phòng, nói: "Đối phương rất nhạy bén, lực cảm giác rất mạnh, năng lực của tôi bị nhìn thấu, không thể tiếp tục ẩn núp quan sát thêm nữa."
"Cậu bị phát hiện?" Người đàn ông trung niên nọ giật mình, trong mắt lộ ra mấy phần ngạc nhiên.
Ông rất rõ năng lực của đối phương.
Tuyệt đại đa số những năng lực giả hệ cảm giác, đều không thể phát hiện ra sự tồn tại của người này, kể cả một số ít đối tượng sở hữu năng lực loại tinh thần cũng thế. Nhưng lần này... Lại bị người khác phát hiện ra rồi?
"Căn cứ vào tình báo điều tra được, năng lực của hắn là nhìn rõ nhược điểm. Năng lực này không tính là đặc thù, vậy mà lại có thể phát hiện ra cậu? Chẳng lẽ hắn đang giấu giếm năng lực thật sự của bản thân?" Người đàn ông trung niên khẽ nhíu mày suy tư.
Người áo đen cũng cảm thấy bất đắc dĩ: "Tôi cũng không rõ, nhưng nếu muốn tiếp tục nhiệm vụ giám sát, chỉ có một mình tôi thì không ổn, đề nghị phái thêm Kiểu Nguyệt đi cùng."
Người trung niên trầm mặc một lát, mới nói: "Tôi biết rồi, anh đi trước đi."
"Vâng." Người áo đen không tiếp tục nhiều lời thêm nữa, lập tức kéo vành mũ trùm đầu xuống xuống, rồi nhanh chóng hòa làm một thể với bóng đêm, chỉ trong nháy mắt liền biến mất không thấy.
...
...
Sưu!
Sưu!
Ban ngày, Hứa Thâm ở trong phòng luyện kiếm, hắn không dùng toàn lực, chỉ đang duy trì xúc cảm rút kiếm mà thôi, đồng thời nói là luyện tập, nhưng trên thực tế, tâm tư của hắn lại đặt cả vào bí thuật Điệp Lãng trong cơ thể. Hay nói cách khác là toàn bộ tâm trí của hắn đều đang tập trung vào sự biến hoá của khư lực bên trong cơ thể, giống như như tầng tầng sóng biển đang từ từ điệp gia (xếp chồng lên nhau).
Khư lực như sóng, một con sóng lướt qua một con sóng…
Hắn đang thử thích ứng và làm quen với loại quy luật hoạt động này.
Đây là bí thuật Điệp Lãng tầng thứ hai. Hứa Thâm vừa bước vào tầng này, vẫn chưa đủ thuần thục.
Tầng thứ nhất là đãi cát, chủ yếu là loại bỏ tạp chất.
Hiện giờ, lớp bột xương màu trắng bám vào trong cơ thể Hứa Thâm, đã bị loại bỏ không ít, cộng thêm khư lực của hắn vốn đã tinh khiết hơn hẳn người bình thường… Loại điều kiện thuận lợi này đã trợ giúp hắn vượt qua tầng thứ nhất cực nhanh.
"Có người đang nhìn trộm cậu kìa." Mai Phù ngồi trên khung cửa sổ bên cạnh, cười hì hì nói.
Tôi biết... Vẻ mặt Hứa Thâm không thay đổi, nhưng khi luyện kiếm, ngẫu nhiên hắn sẽ xoay người, liếc nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, nhưng thực tế lại là ngó sang toà nhà cao tầng đối diện phía xa xa.
Ở nơi ấy, có hai bóng người đang lẳng lặng đứng trên mái nhà, và luôn dõi ánh mắt nhìn sang bên này.
Cả hai đều quang minh chính đại đứng đấy, có vẻ như không sợ bị hắn phát hiện.
Hứa Thâm chỉ có thể phỏng đoán, dường như cả hai người bọn họ đều sở hữu năng lực ngụy trang, vì vậy người ta tưởng lầm rằng hắn không thể nhìn thấy mình.
Một người trong đó, chính là người áo đen vừa đưa cái rương tới hôm qua.
Người khác lại là một cô gái mặc áo bào màu bạc trắng, dù không thấy rõ mặt mũi, nhưng căn cứ theo vóc người tinh tế, có thể phân biệt rõ đối phương là nữ giới.
Quả nhiên, trong ba ngày này, hắn đều sẽ bị đối phương giám thị, đề phòng hắn đi đưa tin...
Hứa Thâm âm thầm lắc đầu, chỉ có thể tiếp tục bày ra dáng vẻ luyện tập.
Cùng lúc ấy, trên tòa nhà cao tầng phía đối diện, người áo đen và Kiểu Nguyệt đang đứng sóng vai cạnh nhau, cùng nhìn xuyên qua khung cửa sổ nhỏ đằng kia, rồi lộ ra sắc mặt đầy cổ quái khi trông thấy Hứa Thâm đang không ngừng vung kiếm luyện tập trong phòng.
"Đã hai giờ rồi, cậu ta còn chưa chịu ngừng?" Vào giờ khắc này, người áo đen có chút không biết nên hình dung tâm tình của mình ra sao.
Mục tiêu lần này của bọn họ là người có mấy tầng thân phận chồng chéo lên nhau, vừa là đại đội trưởng cục Khư Bí, vừa là thống lĩnh hội Truy Quang, hiện giờ còn được lựa chọn làm thân vệ của Nghĩ Hậu...
Có thể nói, thiếu niên trước mắt này đã đứng trên đỉnh nhân sinh mà phần lớn mọi người chỉ biết ngưỡng vọng…
Và theo lẽ bình thường, chẳng phải lúc này cậu ta nên đi hưởng lạc sao?