Kiểu Nguyệt bên cạnh chỉ hướng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mục tiêu, không hề nói chuyện.
Hai người nhẫn nại tiếp tục chờ đợi.
Tới gần trưa, cuối cùng Hứa Thâm cũng chịu dừng lại.
Hai người đều nhẹ nhàng thở ra… Bọn họ đã đứng nhìn động tác đơn giản kia từ sáng sớm đến quá trưa rồi, dù người có tâm trí kiên định cỡ nào cũng cảm thấy bản thân bất lực.
Rất nhanh, bọn họ đã trông thấy Hứa Thâm đi ra ngoài ăn cơm.
Nhưng chỉ tốn chừng mười mấy phút, hắn đã ăn xong, và rất nhanh quay trở về căn phòng đó… để tiếp tục luyện kiếm.
Hai người nhìn nhau một cái, có chút cạn lời.
"Có phải cậu ta đã phát hiện ra chúng ta rồi cố ý luyện tập cho chúng ta xem không?" Người áo đen không nhịn được nói.
Kiểu Nguyệt lạnh lùng đáp: "Không có khả năng. Chúng ta đứng xa như vậy, dù đối phương sở hữu năng lực loại tâm linh, cũng không thể cảm nhận được chúng ta."
Người áo đen suy nghĩ một chút cũng thấy câu này rất có lý.
Có vẻ như lần trước gã bị phát hiện, do khoảng cách quá gần, nhưng lần này hai bên đã cách xa nhau như vậy, không lý nào vẫn bị người ta phát hiện.
Chẳng lẽ năng lực hệ cảm giác của đối phương chính là quan sát bằng mắt thường? Không, loại trường hợp này càng không có khả năng...
"Chẳng lẽ cậu ta còn muốn tiếp tục luyện tập đến tối?" Người áo đen nói.
Dường như lời nói của gã đã ứng nghiệm, bởi vì Hứa Thâm thật sự luyện tập đến tối.
Hai người từ đứng nhìn chuyển sang dựa tường, sau đó là ngồi xuống, tiếp theo trong lúc không chú ý, hai người lại khoa tay múa chân theo từng động tác luyện kiếm của Hứa Thâm, tới cuối cùng cả hai ngồi phịch một chỗ, cố gắng chống đỡ cơn buồn ngủ.
"Cuộc sống về đêm phấn khích sắp bắt đầu rồi." Màn đêm buông xuống, hai người vẫn một mực đứng đến nhàm chán trên toà nhà cao tầng bên kia, đang cố vực dậy tinh thần của mình.
Đối với con mồi, màn đêm là thời khắc nguy hiểm, là quãng thời gian nghỉ ngơi, là một giấc ngủ đông dài đằng đẵng…
Nhưng đối với thợ săn, màn đêm lại chính là thời khắc săn bắn, là cơ hội tìm kiếm một bữa ăn ngon, là quãng thời gian đầy kích thích, đa dạng phong phú…
Và thật rõ ràng, thiếu niên ở gian phòng đối diện kia, chính là một tay thợ săn xuất sắc.
"Ra rồi, ra rồi."
"Cuối cùng cậu ta cũng chịu ra khỏi phòng rồi."
Ánh mắt người mặc hắc bào đầy vẻ trông mong, còn ánh lên một chút kích động.
Khi màn đêm buông xuống, luôn có thể nhìn thấy một bộ mặt khác của con người.
Và những tay thợ săn luôn thích dạo chơi trong thời khắc nguy hiểm.
Hai mươi phút sau, ngọn lửa trong đáy mắt hai người đã bị dập tắt.
Bởi vì sau khi bọn họ chứng kiến Hứa Thâm ra ngoài thưởng thức xong một bữa tối thịnh soạn, hắn lại quay về trong phòng và… tiếp tục cầm kiếm lên.
Sự chết lặng xuất hiện trên mặt hai người.
Mãi cho đến đêm khuya, bọn họ mới nhìn thấy Hứa Thâm kết thúc quá trình luyện kiếm, và nhanh chóng lên giường đi ngủ.
Một ngày luyện kiếm bình thường không có gì kỳ lạ đã kết thúc như vậy.
Cậu ta thật sự... Không có một chút hoạt động giải trí nào sao?
Hai người ngồi trên nóc nhà, cảm nhận làn gió lạnh đìu hiu khẽ lướt qua, trong lòng trào dâng cảm giác bản thân chính là oan chủng (loại người bị oan khuất mà rầu rĩ không vui), và mục đích bọn họ xuất hiện ở chỗ này chính là đi … chịu tội.
Một đêm không nói chuyện.
Ngày hôm sau, Hứa Thâm vừa tỉnh đã nghe thấy âm thanh của dụng cụ truyền tin. Hắn nhanh chóng cầm nó lên, là Tiết Hải Ninh, cô gái vừa quen biết cách đây không lâu kia.
"Hôm nay tôi có thời gian rảnh, khi nào chúng ta gặp mặt?" Tiết Hải Ninh nói thẳng vào vấn đề.
Hứa Thâm nghĩ đến chuyện bản thân đã nhận lời với đối phương, cũng tiện đà nhìn xuống bộ trang phục tác chiến trên người mình. Hắn vẫn chưa lấy bộ trang phục tác chiến của thân vệ, nhưng theo hắn đoán chừng, dù có lấy được nó rồi, đôi khi cũng không tiện mặc nó ra ngoài làm việc.
"Chờ thêm hai ngày nữa đi, hai ngày này tôi có việc." Hứa Thâm nói.
Hắn không muốn bị tổ chức Phản Nội Quân nắm giữ quá nhiều thông tin của mình, bao gồm các mối quan hệ tiếp xúc, sở thích hay các khu vực hoạt động…
"Hừ, sau khi được chọn làm thân vệ đã có người tới mượn sức cậu phải không?" Dường như Tiết Hải Ninh đã đoán được tình cảnh của Hứa Thâm, cô chỉ lạnh nhạt nói: "Chỉ có lực lượng mới là cơ bản, đừng lãng phí thời gian vào mấy việc vặt vãnh này."
Đương nhiên Hứa Thâm cũng hiểu được đạo lý ấy, nhưng nếm phải thiệt thòi mới hiểu được, loại suy nghĩ trên thuộc về "Tư duy nắm đấm" điển hình.
Cũng giống như rất nhiều người khi ngồi trên cương vị công tác, cứ cho rằng chỉ cần bản thân nghiêm túc làm tốt công việc của mình, sẽ được cấp trên đánh giá cao, sẽ được thăng tiến, nhưng hiện thực lại không phải là như vậy.
Kể cả khi ngươi có năng lực xuất chúng, tài hoa hơn người, nhưng chỉ cần cấp trên nói một câu thôi, hoặc là ngươi không thể phát huy được năng lực, hoặc là có phát huy được thì công lao cũng sẽ bị cướp đi.
Năng lực của bản thân giống như một con dao nhọn, còn các mối quan hệ lại như tầng tầng mạng nhện.
Lưỡi dao cực kỳ sắc bén, tất nhiên có thể cắt đứt mạng nhện, có thể bất chấp tất cả để phá tan chướng ngại vật, nhưng tình huống này thuộc loại ngàn cân bạt bốn lạng.
Mà mạng nhện lại chính là bốn lạng bạt ngàn cân.
Nói là nói như vậy nhưng trong hiện thực, người ta sẽ không đề xướng chuyện kết mạng nhện kiểu này. Suy cho cùng, trong hết thảy mọi tình huống, đều phải có người làm bánh xe bận rộn, nếu không, sẽ như xây lầu các giữa không trung, tất phải sụp đổ.
"Năng lực của cô mạnh như vậy, vì sao cô không được chọn làm thân vệ?" Hứa Thâm không tranh luận với Tiết Hải Ninh về vấn đề này nữa, mà thay vào đó, hắn chuyển qua tò mò tìm hiểu đối phương.
"Nhãn lực của cậu không tồi. Đúng là với năng lực của tôi, nếu làm thân vệ, tất sẽ được đảm nhiệm chức vị đội trưởng của đội bên trong." Tiết Hải Ninh đáp lại, rất tự nhiên để lộ tự tin nồng đậm trong lời nói: "Nhưng mục tiêu của tôi là trở thành quân vương. Nếu trong tương lai, trên lý lịch có ghi lại, trước kia tôi từng đảm nhiệm chức vị thân vệ của Nghĩ Hậu, thì đối với tôi, đó là vết nhơ không thể xóa nhòa."
Gánh nặng của cô quá nhiều... Hứa Thâm khẽ lắc đầu, đối phương quá mức khiết phích (bệnh ưa sạch sẽ), thậm chí còn là nhân cách khiết phích loại hình cầu toàn.
Nhưng trên thực tế, chờ đến ngày cô thật sự thành công, kể cả khi trong lý lịch của cô có vết nhơ cũng sẽ được người ta che giấu, bôi xóa đi…
Nói cách khác, toàn bộ góc tối đều được màn hào quang bên ngoài lấp kín cả rồi.