Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 486 - Chương 486. Nhiệm Vụ Quá Mức Nhàm Chán!

Chương 486. Nhiệm Vụ Quá Mức Nhàm Chán! Chương 486. Nhiệm Vụ Quá Mức Nhàm Chán!

Hơn nữa, sau khi cô thành công, thời kỳ thung lũng (đại biểu cho thời kỳ làm cho người ta dễ chán nản, thất vọng nhất, dễ suy sụp nhất) kia lại chính là một tấm huân chương vinh dự, càng khiến bản thân cô trở nên phi thường, sẽ là đề tài câu chuyện để lấy ra bàn tán say sưa, hay khoe khoang dưới ánh mắt mọi người.

"Cô nói như vậy, có phải là quá bất kính với Nghĩ Hậu hay không?" Hứa Thâm nói.

Tiết Hải Ninh hừ lạnh nói: "Làm sao? Cậu muốn đi mật báo hả?"

"Đương nhiên là không."

"Không phải thì được rồi." Tiết Hải Ninh nói: "Mà dù cậu có thực sự đi mật báo cũng chẳng sao, Nghĩ Hậu biết tính tình của tôi, sẽ không trách cứ tôi đâu."

Đúng là được ưu ái thì không có gì phải sợ... Hứa Thâm lắc đầu cười, không nhiều lời với cô ấy nữa, chỉ hẹn thời gian gặp gỡ lần sau, rồi kết thúc liên lạc.

Sau đó, hắn xuống lầu ăn bữa sáng, vẫn nhìn thấy hai người giám sát mình còn đứng trên tòa cao ốc đối diện, nhưng không quan tâm tới bọn họ, chỉ đơn giản là quay trở lại phòng của mình tiếp tục luyện kiếm thôi.

Tuy hiện giờ hắn luyện kiếm chỉ với mục đích duy nhất là giữ vững xúc cảm, rất khó có thể thăng cấp cao thêm, hay nói cách khác, hắn đã đạt tới bình cảnh rồi, nhưng Hứa Thâm lại phát hiện, dường như khi hắn luyện tập bí thuật Điệp Lãng, loại trạng thái khư lực điệp lãng do giai đoạn thứ hai của khống chế, cũng có thể dùng trên kiếm thương.

Phải biết rằng, điều huyền bí của điệp lãng nằm trong chữ 'điệp' này.

Kéo dài, trọng điệp (chồng chất lên nhau), khiến cho lực lượng liên tục được duy trì, không bị gián đoạn.

Hứa Thâm bắt đầu thử nghiệm, trong lúc hắn vung kiếm, chợt tăng tốc, để hai thanh kiếm rơi vào trạng thái trọng điệp.

Lúc bắt đầu luyện tập, thoạt nhìn mấy động tác của hắn có chút kỳ quái, nhưng theo quá trình Hứa Thâm dần dần nắm được bí quyết còn thuần thục điều khiển, kiếm lực vung chém dần dần kéo tới gần nhau, tựa như điệp lãng trải dài.

Một khi trải dài đến tận cùng, đó là trọng điệp.

Bên ngoài cao ốc, Kiểu Nguyệt vừa thả người trở lại bên cạnh người mặc hắc bào. Trước đó khi Hứa Thâm đang truyền tin, cô đã lặng lẽ tới bên ngoài tường căn phòng của hắn, muốn nghe lén nội dung cuộc nói chuyện nọ, nhưng nghĩ đến cảm nhận nhạy bén của Hứa Thâm, cô cũng không đến quá gần.

Tuy khoảng cách giữa hai bên đủ xa để đối phương không phát hiện ra mình, nhưng với thính giác xuất sắc của Kiểu Nguyệt, cô vẫn có thể dễ dàng nghe được cuộc nói chuyện của đối phương.

Sau khi Kiểu Nguyệt biết được họ chỉ nói chuyện phiếm về mấy chuyện không liên quan, không đề cập đến tổ chức Phản Nội Quân của bọn họ, cô mới lặng lẽ quay về.

Cô xác nhận không có tiếng lóng nào trong cuộc trò chuyện đó, chỉ là một cuộc trò chuyện bình thường thôi.

"Không bị lộ chứ?" Người mặc hắc bào hỏi.

Kiểu Nguyệt lắc đầu, ánh mắt nhìn qua bóng người lại đang luyện kiếm trong phòng kia, không khỏi có chút đau đầu.

Bọn họ đã quá chán xem tư thế luyện kiếm của Hứa Thâm rồi, tối ngày cứ lặp lại đi lặp lại một cách đơn điệu, không có gì thú vị để nhìn cả.

"Xem ra cậu ta tương đối thức thời, không định đi mật báo." Người mặc hắc bào khẽ gật đầu.

"Khó mà nói được. Đừng sơ suất." Kiểu Nguyệt nói: "Rất có thể hành động đó của cậu ta chỉ là đòn tung hỏa mù, khiến chúng ta lơ là. Bởi vì khả năng cao là cậu ta đã phát hiện được tung tích của chúng ta, cũng biết mục đích mà chúng ta đến đây chính là giám sát."

Người mặc hắc bào muốn nói không thể nào, nhưng lời đến bên miệng, gã lại không nói nữa, trong đầu nghĩ đến lý lịch của người trước mắt, chỉ vẻn vẹn một năm ngắn ngủi, cô ấy đã đi đến độ cao ở hiện tại, nếu nói đối phương không có tâm kế, ai có thể tin đây?

Ba ngày trôi qua rất nhanh.

Vẻ mặt người mặc hắc bào và Kiểu Nguyệt đều có chút uể oải, đồng thời cả hai cũng cảm thấy không sao tin nổi, kèm theo quá mức cạn lời, thậm chí còn có một chút khâm phục.

Bởi vì chừng ba ngày qua, ngày nào Hứa Thâm cũng ở trong phòng luyện kiếm, không giải trí, cũng không nghỉ ngơi thư giãn.

Hiện giờ ít nhiều bọn họ cũng có thể hiểu được, vì sao chiến lực của Hứa Thâm lại có thể tăng lên nhanh như vậy.

"Đi thôi, đi hỏi xem, chờ đến khi nhận được câu trả lời thuyết phục, chúng ta cũng có thể giải thoát rồi." Người mặc hắc bào hoạt động gân cốt.

So với nhiệm vụ ẩn núp bên người mấy hình thái thứ hai khác hoặc điều tra tin tức của các đại nhân vật… gộp chung là những nhiệm vụ thời thời khắc khắc đều đặt mình vào nguy hiểm kia, gã lại có cảm giác, loại nhiệm vụ giám sát lần này, còn tốn sức hơn một chút, mặc dù toàn bộ quá trình đều không nguy hiểm, nhưng... cực kỳ buồn tẻ.

"Đợi đã." Kiểu Nguyệt kéo gã lại, nói: "Đừng đi tới đó như vậy, để tôi kiểm tra thử năng lực của cậu ta, xem rốt cuộc cậu ta có nhạy bén như vậy hay không."

Người mặc hắc bào thấp giọng nói: "Việc này không tốt lắm đâu, lỡ như cậu ta đồng ý rồi, sẽ là thành viên của tổ chức chúng ta đó."

"Thì đã sao? Nếu cậu ta là người của tổ chức chúng ta, càng chẳng có gì phải giấu giếm cả." Kiểu Nguyệt nói.

Người mặc hắc bào suy nghĩ một chút, cũng không nhiều lời.

Hai người lập tức tiến vào Khư giới, nhìn từ hiện thực, có vẻ như địa hình ở nơi này là một con đường kéo dài qua đi tới lưng chừng trời, kỳ thực nơi này lại là một mảnh đất đai trong Khư giới.

Rất nhanh, hai người đã đi đến phía trước tòa nhà nhỏ của Hứa Thâm.

Lần trước, người mặc hắc bào ẩn núp thất bại, bởi vậy lần này gã không tới gần nữa.

Kiểu Nguyệt lại thi triển năng lực, đi đến ngay sát cửa sổ của Hứa Thâm.

"Hửm?" Hứa Thâm đang luyện kiếm trong phòng, chợt chú ý tới bóng người ngoài cửa sổ, trong lòng thầm kinh ngạc…

Cô gái này muốn làm gì đây? Là đánh lén ư?

Theo lý, hôm nay là ngày thứ ba, cũng là ngày bọn họ sẽ tới nghe hắn đưa ra câu trả lời... Nhưng nếu muốn hỏi, không phải nên vào từ cửa chính sao?

Trong lòng Hứa Thâm đầy nghi hoặc, nhưng hắn không nghĩ quá nhiều, cũng mặc kệ đối phương, cứ giả vờ đang đắm chìm trong luyện kiếm.

Cũng không hơn gì thế này... Kiểu Nguyệt nhìn thấy Hứa Thâm hoàn toàn không cảm nhận được mình, trong đôi mắt sáng không khỏi lộ ra một tia khinh thường. Nếu sớm biết như thế, lúc trước cô đã không đứng xa như vậy.

Có lẽ năng lực của đối phương, chỉ vừa hay khắc chế được người mặc hắc bào, nhưng không có tác dụng với cô.

Bình Luận (0)
Comment