Cô đi vào từ cửa sổ, liếc mắt nhìn qua căn phòng của Hứa Thâm. Nơi này cực kỳ đơn giản, không có đồ trang trí gì xa hoa, hết thảy đều toát lên vẻ giản dị tự nhiên.
Ở trên mặt đất cạnh giường còn chất đống các loại rương, trong cái đống này còn có lễ vật do Phản Nội Quân bọn họ tặng.
Cô đi quanh một vòng trong phòng, sau đó cua đến trước mặt Hứa Thâm, ánh mắt lộ ra vài phần suy tư.
Rồi đột nhiên, không một dấu hiệu, Kiểu Nguyệt ra tay, vỗ thẳng vào đầu Hứa Thâm.
Hứa Thâm vẫn không hề phản ứng.
Bàn tay cô cũng dừng lại ngay lập tức.
Thật sự không phải là giả vờ ... Kiểu Nguyệt hơi nhướng mày, không tiếp tục thử thêm, đã xoay người xuyên qua cửa chính rời đi rồi.
Cô hồn nhiên không chú ý tới, ngay lúc cô quay lưng về phía Hứa Thâm, ánh mắt thâm trầm còn lộ ra một tia nghi hoặc của hắn cũng lập tức nhìn chằm chằm phía sau lưng cô.
Cô... hành động vừa nãy là muốn chết sao?
Người mặc hắc bào đứng bên ngoài đoạn hành lang gấp khúc của toà nhà nhỏ, nhưng đang ở trong Khư giới, nên trước mắt gã, những vách tường của hiện thực đều lộ ra trạng thái hư ảo, không thể cản trở tầm nhìn.
Sau khi Kiểu Nguyệt biến mất khỏi tầm mắt, gã biết đối phương đã ẩn núp bên cạnh Hứa Thâm rồi. Cô ấy chỉ muốn thử xem Hứa Thâm có phản ứng gì hay không, và hiển nhiên câu trả lời là không rồi.
Không lâu sau, Kiểu Nguyệt lại xuất hiện trước mặt người mặc hắc bào.
"Vẫn là cô lợi hại." Người mặc hắc bào thở dài.
Tuy hai người bọn họ đều có năng lực hệ ảnh tử, nhưng năng lực của gã không giống với Kiểu Nguyệt, và địa vị của cô ấy ở trong tổ chức cũng cao hơn hắn một chút.
Ban đầu gã còn có chút không phục, nhưng hiện tại đúng là, không phục không được.
Quả thật người ta có năng lực này.
Kiểu Nguyệt từ chối cho ý kiến, nói: "Tôi đi một vòng quanh phòng cậu ta, nhưng căn bản là cậu ta không phát hiện ra. Theo tôi suy đoán, có lẽ là năng lực của đối phương chỉ nhằm vào anh thôi. Được rồi, chúng ta đi hỏi suy nghĩ của cậu ta một chút rồi trở về."
Người mặc hắc bào nghe Kiểu Nguyệt an ủi, chỉ cười khổ một tiếng, sau đó gã hiện thân, cùng cô đi lên tòa lầu trước mắt.
“Thùng thùng.”
Tiếng đập cửa vang lên.
Hứa Thâm đã sớm có chuẩn bị, vừa nghe tiếng động, hắn đã thu kiếm ra mở cửa. Sau khi hắn nhìn thấy hai người vẫn ngồi chồm hỗm canh chừng bản thân bên tòa cao ốc đối diện suốt ba ngày nay, lập tức kinh ngạc hỏi: "Hai người là?"
"Cậu còn nhớ tôi không?" Người mặc hắc bào nói: "Lúc trước, tôi từng đến truyền tin cho cậu đó, có tiện vào nói chuyện hay không?"
Hứa Thâm suy nghĩ một chút, cũng để cho bọn họ vào phòng.
"Cậu đã biết về tổ chức của chúng tôi rồi?" Kiểu Nguyệt cất lên giọng nữ trong trẻo, mở miệng trực tiếp hỏi.
Hứa Thâm quan sát khuôn mặt bị mũ trùm đầu che khuất hơn phân nửa, chỉ có thể nhìn thấy phần cằm của hai người bọn họ, bình tĩnh trả lời: "Biết, ý tưởng của tổ chức các vị rất hay."
Người mặc hắc bào đè thấp tiếng nói, cố ý giấu giếm chất giọng vốn có: "Cho nên ý của Hứa tiên sinh là?"
"Rất xin lỗi, năng lực của tôi có hạn, không thể cùng các vị hoàn thành trọng trách lớn lao như vậy." Hứa Thâm khéo léo từ chối.
Hai người liếc nhìn nhau, sắc mặt có chút trầm xuống.
"Hẳn là Hứa tiên sinh đã biết được nội tình của tổ chức chúng tôi, nhưng vẫn dứt khoát từ chối như thế, nghĩa là cậu sợ nội thành sao?" Kiểu Nguyệt nói.
"Ừm." Hứa Thâm gật đầu.
Trong mắt Kiểu Nguyệt hiện lên vài phần lạnh lùng, nói: "Hứa tiên sinh vốn là đại đội trưởng cục Khư Bí, lại là thân vệ của Nghĩ Hậu, chẳng lẽ không có một chút dũng khí vậy sao, phải chăng cậu không muốn thay đổi thành Để?"
"Không muốn."
Nghe được câu trả lời dứt khoát, lưu loát của Hứa Thâm, sắc mặt Kiểu Nguyệt có chút cứng lại, trong lòng dâng trào cơn tức giận, lập tức trầm thấp nói: "Tôi biết bây giờ Hứa tiên sinh đang ngồi trên địa vị cao, có phú quý và chỗ tốt hưởng mãi không hết, nhưng nếu tôi nhớ không lầm thì Hứa tiên sinh cũng từng là vụ dân, hẳn là cậu biết rõ hơn ai hết, tình cảnh của vụ dân gian nan tới cỡ nào!”
“Đám phú hào xem mạng người như cỏ rác, người có trí óc thì lừa gạt vụ dân, tùy ý gian dâm, sỉ nhục, người có quyền thế thì bóc lột sức lao động... Những điều này chắc hẳn cậu đã nhìn thấy cả rồi, cũng không cần tôi nói nhiều thêm nữa.”
“Chẳng lẽ Hứa tiên sinh không thấy rung động một chút nào sao? !”
Lời nói của Kiểu Nguyệt chui qua hàm răng đang khép chặt bay ra ngoài, có cảm giác như cô phải nghiến răng nghiến lợi mới có thể nói ra được những lời này, hiển nhiên trong lòng đang cực kỳ tức giận. Cùng lúc ấy, ánh mắt cô vẫn một mực nhìn thẳng vào Hứa Thâm.
Hứa Thâm từ chối cho ý kiến, chỉ nghiêm túc nói: "Rung động! Tôi vô cùng đồng tình với bọn họ, cũng cực độ khinh thường đám phú hào, nhóm người có quyền thế này. Tôi mạnh mẽ lên án hành động của bọn họ!”
“Vậy vì sao Hứa tiên sinh không muốn gia nhập với chúng tôi?” Giọng nói của Kiểu Nguyệt hơi dịu xuống.
Hứa Thâm thở dài: "Không phải cô cũng nói rồi sao? Hiện tại tôi đã nắm trong tay phú quý và chỗ tốt hưởng mãi không hết, mà làm loại chuyện này lại quá mức nguy hiểm, tôi nên lựa chọn gì mới gọi là khôn ngoan đây? Lại nói, cô cũng biết tôi xuất thân nghèo khổ, tôi còn chưa có hưởng đủ phúc đâu.”
Kiểu Nguyệt lập tức hiểu được ý tứ của Hứa Thâm, tức giận nói: "Hứa tiên sinh, chính vì xuất thân của cậu là vụ dân nghèo khổ, cho nên cậu càng có thể cảm nhận được cuộc sống của vụ dân không dễ dàng, càng có thể cảm nhận được sinh hoạt tại tầng dưới chót không dễ dàng. Tới hiện giờ, trong tay cậu có năng lực, không phải nên đứng lên trợ giúp bọn họ sao? Nếu m4ọi người đều lùi bước như vậy, thì ai sẽ là người có thể cứu vớt bọn họ đây?"
“Là các người." Hứa Thâm nói: "Tôi vô cùng khâm phục lý tưởng của tổ chức các cô. Trọng trách vĩ đại như vậy, giao cho các người đấy. "
“Cậu..." Kiểu Nguyệt tức giận đến mức không nói nên lời.
Người mặc áo bào màu đen thở dài nói: "Hứa tiên sinh, tôi biết loại chuyện này làm cậu cảm thấy khó xử, nhưng hẳn là cậu có thể hiểu được chúng tôi. Tình thế vốn là nội thành chiếm cứ hầu hết tài nguyên, kể cả Tịnh Khư Tề cũng bị đối phương cố ý làm ra khác biệt. Bọn họ bỏ thêm một ít thứ xấu xa vào Tịnh Khư Tề, rồi cung cấp cho chúng ta, nhằm kiềm hãm tốc độ tu luyện... Không chỉ như vậy, đám người kia còn có rất nhiều thủ đoạn ti tiện khác nữa, nhiều đến không đếm xuể. Cậu thật sự cam tâm chịu đựng loại cảm giác khuất nhục vì bị ức hiếp này sao?”