Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 488 - Chương 488. Cho Tôi Một Tháng!

Chương 488. Cho Tôi Một Tháng! Chương 488. Cho Tôi Một Tháng!

Hứa Thâm lắc đầu nói: "Tuyệt đối không thể nhịn, nhất định phải lên án loại chuyện này!"

“..."

Người mặc áo bào màu đen nhìn Hứa Thâm một cái thật sâu, cuối cùng cũng không nói thêm gì nữa. Gã đã hiểu được suy nghĩ của Hứa Thâm.

Về phần những chuyện khác, cứ giao cho tổ chức đến lựa chọn đi.

Bọn họ chỉ tới nơi này giám sát, thêm nữa, chức trách của bọn họ trong tổ chức là ám sát, không phải khuyên bảo.

“Hứa tiên sinh, cậu thật sự suy nghĩ kỹ rồi sao?" Người mặc áo bào màu đen lại trịnh trọng nói.

Hứa Thâm khẽ gật đầu: "Tôi vô cùng tôn trọng lý tưởng của tổ chức các anh, nhưng hy vọng các anh cũng có thể hiểu cho tôi, cuộc sống của tôi thật không dễ dàng mới có được."

Kiểu Nguyệt đã nhìn ra ý tưởng của Hứa Thâm, lúc này cũng không che giấu gì nữa, lập tức cười lạnh nói: "Đồ nhát gan! Tự tư tự lợi (ích kỷ)!”

Hứa Thâm hơi nhướng mày, hắn thoáng nhìn cô ấy một cái, rồi bình tĩnh nói: "Tôi cũng có một ý tưởng, vừa lúc thiếu người thực hiện, không biết cô có thể giúp tôi hay không?"

“Cái gì?" Kiểu Nguyệt nhíu mày.

"Ám sát Giáo hoàng Nguyệt Quang." Hứa Thâm suy tư nói: "Hẳn là các cô có biết giáo hội Nguyệt Quang? Nghe nói bên trong giáo hội này có vài vị quân vương, tôi dự định giết hết toàn bộ. Cô có thể giúp tôi sao?"

Kiểu Nguyệt không nhịn được trợn trắng mắt gắt lên: "Cậu có ý gì? Loại chuyện này chỉ dựa vào hai người cậu và tôi làm sao có thể thực hiện được?”

Hứa Thâm cười lạnh: "Đồ nhát gan!"

" ......" Kiểu Nguyệt nghẹn họng, lập tức hiểu được Hứa Thâm đang cố ý châm chọc mình, sắc mặt có chút âm trầm, nói: "Hy vọng cậu đừng hối hận."

Hứa Thâm nhìn ra cô gái này có chút hồ giảo man triền (không nói đạo lý, dây dưa không ngớt), bởi vậy cũng không tiếp tục để ý tới đối phương nữa, chỉ nói với người mặc áo bào màu đen bên kia: "Hy vọng các anh hiểu cho.”

Người mặc áo bào màu đen khẽ gật đầu, gã cảm thấy ý đối phương đã quyết, có nói nhiều cũng vô dụng. Gã trực tiếp nói lời tạm biệt với Hứa Thâm rồi lôi kéo Kiểu Nguyệt rời đi.

"Vốn tưởng hắn là một nhân vật có thủ đoạn lợi hại, kết quả cũng chỉ là kẻ yếu đuối hèn nhát mà thôi." Hai người rời khỏi lầu nhỏ, Kiểu Nguyệt hừ lạnh nói.

Người mặc áo bào màu đen thở dài: "Mỗi người đều có chí hướng riêng, không thể miễn cưỡng được. Lại nói, khó khăn lắm hắn mới được hưởng thụ hương vị của cuộc sống, không muốn vứt bỏ cũng là chuyện rất bình thường. Suy cho cùng, sự nghiệp to lớn của chúng ta cũng rất nguy hiểm."

“Sao anh lại nói chuyện giúp hắn?" Kiểu Nguyệt hơi trợn trắng mắt, lộ ra một tia khinh thường: "Cũng may người như vậy chưa tiến vào tổ chức, nếu không, chỉ sợ một chút quyền sắc cũng có thể hấp dẫn hắn từ bỏ lý tưởng, trở thành phản đồ.”

Người mặc áo bào màu đen cười khổ.

Kiểu Nguyệt không hiểu nhưng gã là đàn ông, người hiểu đàn ông nhất chính là đàn ông. Bởi vậy, gã cũng không quá bất ngờ về ý tưởng của Hứa Thâm.

"Chờ sau khi hắn cảm nhận được tầng áp bức nghẹt thở của nội thành, tự nhiên sẽ muốn gia nhập vào chúng ta thôi." Người mặc áo bào màu đen nói: "Loại chuyện này vẫn nên giao cho tổ chức đến làm đi. "

“Hừ, có lẽ tổ chức sẽ giao cho tôi nhiệm vụ giải quyết hắn." Kiểu Nguyệt cười lạnh.

Hứa Thâm đã biết được sự tồn tại của tổ chức bọn họ, làm sao bọn họ có thể để dễ dàng bỏ qua chuyện này như vậy?

Người mặc áo bào màu đen không nói gì, chỉ lặng lẽ theo cô ấy cùng rời đi.

...

...

Một trang viên nào đó ở phương bắc khu Tự Do.

Một bóng dáng mặc chiếc áo khoác màu đen thật dày, che kín mặt, đang chậm rãi đi vào bên trong tòa trang viên này, giống như dạ ưng về tổ.

Sau khi những ánh mắt đang ẩn giấu trong bóng tối chú ý tới ký hiệu trên cổ tay áo của đối phương, bọn họ lập tức yên lặng dời đi.

Rất nhanh, người này đã đi vào chỗ sâu trong trang viên.

"Anh đã đến rồi." Thần phụ ngồi trước lò sưởi, khép cuốn sách trong tay lại, sắc mặt ôn hòa nói.

"Nghe nói các anh đã đến mời cậu ấy gia nhập, nhưng bị người ta từ chối." Người này thấp giọng nói.

Ánh lửa trong lò sưởi đung đưa chiếu rọi trên cằm gã, sáng tối không chừng.

Thần phụ khẽ gật đầu: "Đúng vậy, tuy tôi nghe Kiểu Nguyệt nói, thái độ của cậu ta cũng coi như không tồi, nhưng lại từ chối vô cùng kiên quyết."

“Anh định xử lý chuyện này như thế nào?" Người nọ nói thẳng.

Thần phụ liếc nhìn đối phương một cái, rồi bình tĩnh trả lời bằng một câu hỏi: "Đây là người của anh, anh định sẽ xử lý như thế nào?"

"Bây giờ thì anh mới biết cậu ta là người của tôi sao?" Trong giọng nói của người này lộ ra vài phần bất mãn và hàn ý: "Lúc trước tôi đã từng nói với các người rồi, hãy giao cậu ta cho tôi phụ trách, kết quả các người lại tự tiện ra tay tiếp xúc? Cậu ta còn chưa thành thục, đưa lời mời vào giai đoạn này đương nhiên là thất bại. Thế mà hết lần này tới lần khác, các người vẫn lựa chọn liều lĩnh!"

"Cậu ta vừa trở thành thân vệ, đây là thời cơ thích hợp nhất để tiếp xúc, nếu chờ trong tương lai khi địa vị đã vững chắc, muốn mượn sức cậu ta sẽ rất khó khăn." Thần phụ nói ra lý do của mình, sau đó lại hỏi: "Dường như ý nghĩa của cậu ta trong lòng anh có chút không tầm thường?"

"Đây là một nhân tài khó có được." Người nọ trầm thấp nói: "Tôi không muốn dùng thủ đoạn bình thường đi giải quyết."

"Anh coi trọng cậu ta đến vậy sao?" Thần phụ rất hứng thú nói thêm: "Tôi đã xem năng lực và tư liệu của cậu ta, cũng không quá đặc thù, là khư lực giả trời sinh, có thể trưởng thành đến hình thái thứ hai trong vòng một năm, cũng chẳng phải chuyện gì quá mức kinh ngạc, nhiều nhất chỉ có thể xem như không tệ thôi.”

"Năng lực không đại biểu cho tất cả giá trị của mộ người." Người này trầm thấp nói: "Tâm tính, khả năng trưởng thành, biến hóa… những thứ này mới là điều đáng trân quý... Tóm lại, hiện giờ các người định xử lý việc này như thế nào?”

"Khuyên bảo, nếu còn không đồng ý thì cũng không ngại làm cho cuộc sống của cậu ta trở nên gian nan hơn một chút." Thần phụ lạnh nhạt nói.

Người đối diện thoáng im lặng một chút, tựa như gã cũng dự đoán được câu trả lời này, một lúc lâu sau, gã mới lên tiếng: "Cứ giao cho tôi, cho tôi thời gian một tháng, tôi sẽ cố sức thuyết phục cậu ta gia nhập.”

Bình Luận (0)
Comment