Thần phụ nhìn đối phương một cái, hiển nhiên không nghĩ tới người này lại coi trọng đối phương như vậy, ông thoáng trầm ngâm một lát mới nói: "Được, nếu anh đã mở miệng, tôi sẽ cho anh thời gian một tháng.”
Người đối diện khẽ gật đầu, không nói gì thêm nữa, sống mũi vừa lộ ra trong ánh lửa lại lần thứ hai bị bao phủ trong bóng đêm, sau đó là cằm, tới cuối cùng cả người đều dung nhập vào hắc ám, xoay người rời đi.
...
...
Đã thoát khỏi sự giám thị của hai người kia, Hứa Thâm cũng có thể tận tình luyện kiếm rồi.
Lúc này, hắn đang từng bước dung nhập khư lực điệp lãng vừa mới nắm giữ, vào trong quá trình vung kiếm, cũng đang chậm rãi tìm kiếm một tia linh quang mỏng manh kia.
Hắn có cảm giác nếu hai thứ này hoàn toàn dung hợp với nhau, kiếm chiêu trong tay hắn sẽ tăng lên một mảng lớn.
"Người không gây chuyện, chuyện lại chọc người." Hứa Thâm vừa huấn luyện, vừa thầm cân nhắc trong lòng, không biết sau ngày hôm nay, loại chuyện kia có được tính là đã chấm dứt hay không?
Và tiếp sau đối phương sẽ lựa chọn đối đãi với hắn như thế nào?
Có lẽ những người ấy sẽ cho hắn biết mặt một phen?
Cũng có thể cứ bỏ qua như vậy?
Nhưng mặc kệ như thế nào, Hứa Thâm cảm thấy rằng, hắn có nghĩ nhiều cũng vô dụng, chi bằng lấy tĩnh chế động, tăng cường lực lượng của bản thân mới là bảo đảm lớn nhất.
Về phần đi mật báo với Nghĩ Hậu, kỳ thực Hứa Thâm cũng từng nghĩ đến phương án này, nhưng trong lòng hắn luôn cảm thấy loại tổ chức như vậy quá mức điên cuồng, và trước hết cứ cố gắng hết sức đừng đắc tội với bọn họ sẽ tốt hơn.
Mà rất có khả năng Nghĩ Hậu đã sớm biết đến sự tồn tại của tổ chức ấy rồi, nhưng đối phương vẫn có thể tồn tại bình yên như cũ…
Khẳng định là nguyên nhân trong này cực kỳ phức tạp.
Thêm nữa, nếu hắn đi mật báo, chắc chắn sẽ bị tổ chức kia biết được, cũng tương đương với càng chọc giận đối phương thêm.
Khi không có cách nào phán đoán thực lực của địch nhân và diễn biến tiếp theo thì lấy bất biến ứng vạn biến là phương thức an toàn nhất.
Trong ba ngày nay, Hứa Thâm đã tiêm vào 18 ống trong số Tịnh Khư Tề cao cấp được đưa tới lúc trước.
Khư lực đang chậm rãi tăng cường, nhưng muốn chiến lực nhanh chóng tăng lên trong thời gian ngắn lại có chút khó khăn.
Bởi vậy, hắn chỉ có thể tìm kiếm cơ hội đột phá từ phương diện bí thuật.
Sau khi kết thúc luyện tập, Hứa Thâm xuống lầu ăn bữa tối. Tiếp đó, hắn cẩn thận kiểm tra xung quanh một hồi, tới khi xác nhận xung quanh tuyệt đối không có người giám thị, hắn mới trốn vào trong Khư giới, rồi rời khỏi lầu nhỏ.
Suy cho cùng, nơi này đã được xác định là chỗ ở của hắn, bất cứ lúc nào cũng có thể bị người theo dõi.
Bên trong Khư giới, Hứa Thâm đi qua khu thành thị náo nhiệt, rồi lặng lẽ tiến vào một gian nhà dân không có người ở ngoại thành.
Nơi này có không ít nhà dân bị bỏ hoang, hoặc bị khư phá hỏng, sau khi chủ nhân của nó thương vong, nhà cửa liền biến thành tử trạch (chỉ nhà bị bỏ hoang hoặc nhà ma).
Nhà cửa vùng ngoại thành cũng không đáng giá, ngẫu nhiên sẽ có người lang thang dừng chân ở lại, hoặc là rắn trùng xây tổ.
Hứa Thâm ngồi trong một tòa tử trạch từng xảy ra sự kiện khư thú, vết máu bên trong đều đã khô cạn, khắp nơi giăng đầy mạng nhện và sương mù dày đặc, cửa sổ phòng ốc đã vỡ tan, gần như không còn một nơi nào nguyên vẹn.
Hắn cẩn thận kiểm tra hoàn cảnh xung quanh, sau khi xác nhận hết thảy đều an toàn, trong lòng cũng yên tâm đôi chút.
"Con muốn đi sâu vào trong sương mù dày đặc ư?" Giọng nói của "Ma ma" vừa nhẹ nhàng truyền đến sau lưng hắn.
Hứa Thâm khẽ gật đầu, nhẹ giọng nói: "Vâng, nhưng con sẽ để vị ca ca kia đi thăm dò một chút trước đã.”
"Thông minh." "Ma ma" khen ngợi.
Hứa Thâm mỉm cười, rất nhanh, ở bên cạnh hắn đã chậm rãi xuất hiện một bóng dáng mơ hồ, chính là vị "ca ca" của Mặc Hải Minh kia, bóng dáng của đối phương như một người trong suốt, một mực đứng lặng bên cạnh Hứa Thâm.
Sau đó, theo ý của hắn, vị “ca ca” nọ chậm rãi tiến vào trong sương mù dày đặc.
Lúc trước dưới mí mắt của lão giả mặc áo đuôi tôm, Hứa Thâm không để cho vị "ca ca" này ra mặt, tránh bị lão giả nọ nhìn thấy, sẽ dẫn đến phiền toái không cần thiết.
Nhưng bây giờ hắn đã không còn mối băn khoăn này nữa.
Hứa Thâm để cho tinh thần lực của mình, khẽ chạm vào sương mù dày đặc, một loại cảm giác hàn ý lạnh thấu xương truyền trở lại, giống như bất cứ lúc nào tinh thần lực của hắn cũng có thể mất đi, là bị sương mù dày đặc cắn nuốt.
Nhưng cùng lúc ấy, Hứa Thâm lại bắt gặp bóng dáng của vị "ca ca" nọ nhẹ nhàng xuyên qua sương mù dày đặc, không hề có một chút ngừng trệ, hay khó khăn nào.
Tầng sương mù dày đặc bị thân thể đối phương ngăn cản ở bên ngoài, giống như có một tầng thân xác bảo vệ nhục thể bên trong, khiến cho lực lượng ăn mòn trong sương mù dày đặc không thể thẩm thấu vào được.
Hứa Thâm nhắm mắt lại, dường như "tầm mắt" của hắn đã chuyển dời lên thân thể của vị "ca ca" ấy, và dường như ý chí của hắn cũng tiến vào trong thân thể đối phương rồi.
Vì thế, Hứa Thâm liền nhìn thấy, chính mình đang ở trong sương mù mênh mông dày đặc, giơ tay không thấy năm ngón, và hàn ý không ngừng gõ vào thân thể, giống như trần truồng đứng giữa trời tuyết rơi.
Và ngay sau đó, theo bản năng, thân thể "hắn" bắt đầu trở nên căng thẳng, co rút lại, muốn ngăn cách loại hàn ý này.
Giờ phút này, Hứa Thâm đã không còn nhìn thấy hình dáng của căn phòng lúc trước nữa, hắn đang đắm mình trong màn sương mù dày đặc, như thể vừa tiến vào một thế giới khác vậy.
Chung quanh đặc biệt yên tĩnh.
Hắn cảm nhận được ở chỗ sâu trong màn sương mù bên kia, truyền đến một thứ âm thanh cực thấp, tựa như một giọng nói cực kỳ quen thuộc nào đó đang nỉ non, khẽ thì thầm, có vẻ như tiếng của “Ma ma”, hoặc giọng nói của Mai Phù.
Hứa Thâm nghĩ đến lời lão giả mặc áo đuôi tôm từng nói, ngoại trừ quả táo Hoàng Kim, trong sương mù dày đặc còn có rất nhiều thứ hấp dẫn và nguy hiểm.
Và tuy ở giai đoạn trước, năng lực giả loại tinh thần có thể nhanh chóng tiến vào giai đoạn thứ hai là “Mạo hiểm gia” hơn những năng lực giả hệ khác, nhưng tương ứng với đó, bọn họ cũng chịu một chút hạn chế, đó là bị khựng lại, cũng như khó có thể đột phá ở giai đoạn thứ ba “Mệ vụ giả”.