Chắc hẳn những thứ hấp dẫn và âm thanh nỉ non này, là một trong những nguyên nhân chính gây nên hiện tượng nọ.
Chỉ là…
Hứa Thâm cảm thấy, nguyên nhân khiến hắn không phải năng lực giả loại tinh thần, là bởi vì hắn có thể biết rõ những lời kêu gọi này đều là giả dối, “Ma ma” vẫn luôn ở bên cạnh hắn, chứ không phải ở đâu xa cả.
Về phần Mai Phù... Dù hắn có nghe được giọng nói thì thầm của cô, hắn cũng chỉ có thể giả vờ như không nghe thấy.
Mai Phù rất hiểu lòng người, cô ấy sẽ không tức giận vì bị phớt lờ đâu...
Hứa Thâm cảm giác “Chính mình” đang đi lại trong sương mù dày đặc. Và tầng sương mù dày đặc lạnh lẽo kia đang dần dần làm cho thân thể hắn đông cứng lại.
Có một điều khá kỳ lạ, tuy hành động của hắn đã trở nên chậm chạp hơn, nhưng cảm giác lạnh lẽo bỗng giảm bớt đi, không còn quá mãnh liệt như trước nữa.
Hứa Thâm dò dẫm bước đi trong màn sương mù trắng xóa, hệt như biển rộng mênh mông, nhìn không thấy điểm cuối, cũng nhìn không thấy phương hướng, chung quanh chỉ còn lại các đường nét kiến trúc cực kỳ mơ hồ, giúp hắn có thể phân biệt được vị trí hiện tại của bản thân.
Hứa Thâm nhìn thấy thân thể của chính mình, đang đứng yên tại chỗ trong phòng, một mực không nhúc nhích.
Mà bên ngoài phòng, sương mù ngày càng dày.
Hứa Thâm nhẹ nhàng bay ra khỏi phòng như một quả bóng bay, phiêu đãng trong sương mù dày đặc. Lực lượng ăn mòn của sương mù tựa như một loại điện lưu nào đó, xẹt qua xẹt lại, khiến cho cả người hắn cảm thấy rùng mình.
“Quả táo Hoàng Kim...”
Hứa Thâm quét mắt nhìn khắp nơi trong sương mù dày đặc, nhưng không nhìn thấy bất cứ thứ gì. Hiển nhiên muốn tìm được quả táo Hoàng Kim là chuyện cực kỳ khó khăn, có lẽ toàn bộ khu vực này, đã sớm bị người khác thăm dò kỹ càng rồi.
Hắn lại không ngừng thử đi về phía trước, chậm rãi đi.
Bước chân càng tiến lên, hắn càng có cảm giác thứ lực lượng trong sương mù dày đặc đang muốn xâm nhập vào cơ thể mình kia, đang dần dần lớn mạnh, hàn ý càng sâu.
Ngay khi hắn dừng lại ở vị trí biên giới của khu nhà nhỏ này, bỗng nhiên, trong sương mù truyền đến một tiếng rít gào trầm thấp.
Trong lòng Hứa Thâm thầm run rẩy.
Loại thanh âm này hoàn toàn khác những lời thì thầm như ẩn như hiện kia, từ nhẹ đến nặng, cực kỳ rõ ràng, giống như... Có một loại côn trùng nhiều chân nào đó đang bò sát đến đây.
Hứa Thâm lập tức nghĩ đến nguy hiểm mà lão giả mặc áo đuôi tôm từng nói đến, sắc mặt hắn khẽ biến, chậm rãi lui về phía sau, chăm chú nhìn vào nơi thanh âm kia truyền đến.
Rất nhanh, một quái trùng màu đen có hình dạng như con rết, bò ra từ trong sương mù dày đặc.
Con quái trùng nọ có hàm răng nanh bén nhọn, trên người có đường hoa văn màu tím, tựa như một loại ký hiệu điện lưu nào đó, đóng dấu lên trên.
Khi Hứa Thâm nhìn thấy con quái trùng nọ, con quái trùng nọ cũng thấy được Hứa Thâm, và ngay lập tức, nó gào thét nhảy tới.
Sắc mặt Hứa Thâm khẽ biến, vội vàng xoay người bỏ chạy, trở về phương hướng căn phòng của mình.
Nhưng tốc độ của con quái trùng nọ cực nhanh, nó mau chóng đuổi tới trước mặt hắn.
Hứa Thâm muốn rút kiếm, nhưng bàn tay sờ tới sau lưng, mới ý thức được giờ phút này, hắn đang ở trong thân thể của vị “Ca ca” kia.
Mà vị “Ca ca” kia vốn tay không tấc sắt, chỉ có hai bàn tay trần.
Hứa Thâm vội vàng lăn lộn né tránh, rồi xoay người, đánh một quyền về phía quái trùng kia. Công kích đập thẳng lên tầng giáp xác trên bụng quái trùng.
Tầng giáp xác nặng nề lại trì độn này gây cho hắn một loại cảm giác bản thân vừa đấm thẳng vào tường, nhưng ngoài ý muốn chính là, dường như lực đạo của một quyền này khá lớn, khiến thân thể quái trùng bị lật đổ.
Hứa Thâm thấy vậy, vội vàng nhào tới trên người nó, theo bản năng ngưng tụ khư lực lên hai mắt, nhưng hắn vừa làm như vậy, liền phát hiện giờ phút này, bản thân đang là tinh thần thể, căn bản không có khư lực cung cấp.
Nhưng… chuyện ngoài ý muốn lại một lần nữa xảy ra, trong mắt Hứa Thâm, con quái trùng nọ lập tức xuất hiện biến hóa, trên khe hở lộ ra khỏi tầng giáp xác phủ kín người kia, vừa hiện lên một xoáy nước màu đen.
Đây chính là nhược điểm của nó!
Hứa Thâm có chút kinh ngạc, nhưng hắn không có thời gian để suy nghĩ thêm, đã vội vàng dùng dao đâm về phía một xoáy nước màu đen trước mắt.
“Phốc” một tiếng, bàn tay của hắn đâm xuyên qua vòng xoáy, xúc cảm mềm mại mà dính sệt lan tràn trên lòng bàn tay.
Hắn dùng lực xé rách, sau đó lại liên tiếp dùng tay xé tan các vòng xoáy khác.
Quái trùng gào thét thảm thiết, rất nhanh thân thể của nó đã bị Hứa Thâm chém cho tứ phân ngũ liệt.
Trong thân thể quái trùng không có máu tươi phun ra, chỉ xuất hiện một cụm sương mù dày đặc màu trắng mềm mại.
Cụm sương mù dày đặc này có khuynh hướng mang đến xúc cảm chân thật, tựa như thực thể mềm mại như bông, có thể dùng lực nhào nặn vuốt ve thành một khối nhỏ.
Hứa Thâm nhìn cụm sương mù dày đặc trong tay, bỗng nhiên trong đầu dâng lên một ý niệm.
Thứ này... Có giống với khư không?
Nếu giống... Có lẽ nó cũng rất ngon?
Chờ đến khi con quái trùng nọ ngừng giãy dụa, Hứa Thâm trực tiếp xé mở thân thể của nó, trầm ngâm một lúc, lại xé ra một luồng sương trắng nhét vào trong miệng, chậm rãi ăn.
Hắn không cần nhai, bởi vì sương mù dày đặc nọ vừa tiến vào miệng đã như hoa bông gặp nước, nhanh chóng hòa tan ra, rồi giống như một dòng nước suối mát lạnh chảy xuôi trong cơ thể hắn.
Hứa Thâm lập tức cảm giác được, trong cơ thể cũng xuất hiện một chút hàn ý.
Nhưng rất nhanh, luồng hàn ý này đã bị chuyển hóa thành nhiệt lượng, và dường như thân thể hắn đã trở nên ấm áp hơn rất nhiều.
Dường như cả hàn khí do sương mù dày đặc bên ngoài xâm nhập tới, cũng yếu ớt đi.
Hứa Thâm vội vàng lại đào thêm một ít sương mù dày đặc, ăn vào.
Và ngoại trừ một cụm sương mù dày đặc trong bụng, con quái trùng nọ chẳng có tứ chi hay khung xương, trong cơ thể nó chỉ có một lượng nhỏ sợi sương mù mà thôi.
Khi những sợi sương mù này được tách ra khỏi cơ thể của nó, chúng dần dần tiêu tán đi.
Hứa Thâm cảm thấy cả người ấm áp dào dạt, trong lòng không khỏi cảm khái, quả nhiên khi con người được ăn no, toàn thân sẽ ấm.