Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 493 - Chương 493. Tâm Hồn Tinh Khiết Như Trẻ Nhỏ!

Chương 493. Tâm Hồn Tinh Khiết Như Trẻ Nhỏ! Chương 493. Tâm Hồn Tinh Khiết Như Trẻ Nhỏ!

(Quên không nói, Ngả Lâm Na tiếng Anh là Elena nhé. Nhưng mình vẫn giữ Ngả Lâm Na cho dễ)

Liễu Tích Xuyên chú ý đến vẻ mặt nghi hoặc của Hứa Thâm, lại thấp giọng nói: “Nhà Ngả Lâm Na có huyết thống Tây Mông cổ xưa. Ở thời kỳ thật lâu về trước, trong cộng đồng, có rất nhiều chủng loại huyết thống khác nhau, nhưng về sau này, các loại chủng tộc đều bị tiêu vong trong chiến tranh, đến ngày nay là thời đại đại thống nhất, huyết thống như bọn họ chỉ còn lại một số rất ít, chủ yếu tập trung ở nội thành.”

Hứa Thâm giật mình. Hắn chưa từng đọc được phần ghi chép về đoạn lịch sử kia, có lẽ nó quá mức âm u, nên bị che giấu đi rồi.

Thiếu nữ nhìn thấy Hứa Thâm, lập tức nở nụ cười, thoạt nhìn cực kỳ ngọt ngào đáng yêu.

Mấy người bọn họ bước vào nhà, ba ba của Ngả Lâm Na có mái tóc màu nâu đỏ, hốc mắt thâm thúy, sống mũi cao thẳng, nhìn qua thân thể rất cường tráng và anh tuấn, cũng có huyết thống Tây Mông.

Người kia tỏ vẻ cực kỳ nhiệt tình chiêu đãi ba người bọn họ, còn lập tức phân phó bảo mẫu trong nhà đi chuẩn bị cà phê và điểm tâm mang đến.

Hứa Thâm quan sát cách trang trí trong nhà bọn họ có vẻ rất đặc sắc, Liễu Tích Xuyên cùng ba ba của Ngả Lâm Na trò chuyện về chủ đề quản lý tài sản, ví dụ như lãi suất ngân hàng, hạng mục đầu tư gần đây…

Cả hai đều cố ý vô tình hướng ánh mắt nhìn về phía Hứa Thâm và Ngả Lâm Na.

“Tiểu Hứa, có phải cậu thấy nhàm chám không? Cùng Ngả Lâm Na lên lầu trước đi, chờ tôi đàm phán xong chúng ta liền cùng nhau rời đi.” Liễu Tích Xuyên cười nói.

Hứa Thâm vốn định nói không nhàm chán, tuy hắn nghe không hiểu, nhưng cũng nghe rất say sưa, bởi vì hắn cảm thấy đây là loại kiến thức mà mình còn thiếu.

Lại nói, hắn có loại thuộc tính như một miếng bọt biển, muốn hấp thụ hết thảy những tri thức mà bản thân chưa biết.

Nhưng… hắn cũng nhìn ra một chút tin tức khác trong ánh mắt Liễu Tích Xuyên, đó vốn không phải lời nói khách khí.

Có lẽ đối phương muốn đề cập tới một số nội dung không tiện cho người khác lắng nghe… Và đương nhiên là hắn lập tức tỏ ra hiểu chuyện, gật gật đầu.

Trên mặt Ngả Lâm Na trở nên đỏ ửng, ba ba của cô ấy cũng lên tiếng, bởi vậy hai người cô cùng với Hứa Thâm nhanh chóng đi lên lầu.

“Tôi cũng đi.” Lý Mỹ Na nói.

Liễu Tích Xuyên lườm cô ấy một cái: “Chuyện của người trẻ tuổi, cô đừng xen vào.”

Lý Mỹ Na ngạc nhiên nhìn qua, chẳng lẽ cô không còn trẻ nữa sao?

Vậy là theo một lẽ hiển nhiên, cô muốn đi tìm một chiếc gương để soi lại...

Trên lầu có chút rộng rãi, Ngả Lâm Na với hai gò má vẫn còn đỏ ửng như thoa phấn hồng, nói với Hứa Thâm: “Hứa ca ca, anh là thủ hạ bên cạnh Liễu thúc thúc sao?”

“Thủ hạ? Có thể coi là như vậy cũng được?” Hứa Thâm gật đầu, ánh mắt hắn đang mải đánh giá những món đồ trang trí xung quanh.

“Nghe nói công tác của Liễu thúc thúc vô cùng nguy hiểm, thường xuyên phải đối phó với mấy thứ vô hình, Hứa ca ca cũng vậy sao?” Ngả Lâm Na tò mò hỏi.

Hứa Thâm gật đầu: “Có vẻ như cô cũng biết một chút về chuyện này?”

“Tôi từng nghe ba ba nhắc tới.” Ngả Lâm Na cười cười, sau đó cô dẫn Hứa Thâm đến một căn phòng chứa đàn dương cầm: “Hứa ca ca, anh có thích chơi xích đu không?”

Trong góc phòng dương cầm, có một chiếc xích đu đang đung đưa.

Nhưng mà… ngay lúc này đang có một người ngồi trên đó, là Mai Phù.

Bao giờ cô ấy cũng hành động nhanh hơn mình… Hứa Thâm nhanh chóng dời ánh mắt đi, trả lời: “Cũng thích.”

Ngả Lâm Na mỉm cười, cô nhẹ nhàng đi tới ngồi phía trước cây đàn dương cầm, nói: “Bình thường Hứa ca ca có hay nghe nhạc không?”

“Âm nhạc ư?” Hứa Thâm nghĩ đến định nghĩa của âm nhạc trong sách, là loại giai điệu có tiết tấu …

Tiếng khư thú gào thét khi đau đớn có tính là âm nhạc hay không?

“Thỉnh thoảng có nghe.” Hứa Thâm nói.

“Thỉnh thoảng?”

“Tôi thường nghe được khi chấp hành nhiệm vụ.”

Ngả Lâm Na kinh ngạc, cười nói: “Vậy để em đàn một bài cho Hứa ca ca nghe nha.”

“Được.” Hứa Thâm thuận theo tự nhiên mà ngồi xuống chiếc xích đu bên cạnh, còn nhẹ nhàng nắm dây xích đu, khẽ đung đưa một hồi.

Mai Phù đang đứng cả hai chân trên bàn xích đu, thoạt nhìn, tựa như bắp chân của cô đang được Hứa Thâm ôm chặt trong cánh tay mình. Cùng với nhịp đung đưa của xích đu, cơ thể của cô cũng đung đưa theo.

“Sao cậu biết tôi thích chơi trò này?” Mai Phù nở một nụ cười hạnh phúc, nhẹ nhàng cúi đầu xuống hỏi.

Cô đã ngồi lên đây rồi, sao tôi có thể không biết chứ?

Hứa Thâm nói thầm trong lòng, bên ngoài lại lộ ra một nụ cười, tựa như đang nghiêng đầu nghe Ngả Lâm Na đánh đàn ở phía trước.

Mặc dù không được đáp lại, nhưng theo quá trình đung đưa của Hứa Thâm, Mai Phù vẫn phát ra tiếng cười hạnh phúc.

Nụ cười trên khuôn mặt của Hứa Thâm cũng trở nên nồng đậm hơn.

Ngả Lâm Na nhìn thấy Hứa Thâm mỉm cười say sưa, cũng đàn càng lúc càng hứng khởi.

Nốt nhạc êm ái như nước suối chảy róc rách, chờ đến khi một khúc nhạc nổi tiếng kết thúc, Ngả Lâm Na lập tức đứng dậy, tao nhã kéo tà váy lên, sau đó chạy chậm đến trước mặt Hứa Thâm, đầy chờ mong nói: “Hứa ca ca, em đàn thế nào?”

Hứa Thâm chậm rãi dừng lại xích đu, gật đầu nói: “Thật không tệ.”

Ngả Lâm Na cười càng thêm vui vẻ, cô lại đưa Hứa Thâm vào thư phòng của mình. Nơi này có tất cả các loại sách, nhạc phổ (sách nhạc), còn có một ít truyện cổ tích và búp bê.

Coi như Ngả Lâm Na đã làm tròn chức trách của một vị chủ nhân hiếu khách, trong một khoảng thời gian ngắn, cô đã đưa Hứa Thâm đi thăm thú khắp nơi trong nhà mình.

Suốt chặng đường, Hứa Thâm tùy ý nói chuyện phiếm với đối phương, nhìn thấy nụ cười trên mặt Ngả Lâm Na, trong lòng hắn lại có chút cảm khái, cô ấy đã 17 tuổi, nhưng tâm hồn vẫn tinh khiết như một đứa nhỏ.

“Mỗi đêm ở chỗ này đều truyền đến âm thanh rất nhỏ, Hứa ca ca, anh nói xem, có phải ở nơi này ẩn chứa một thứ gì đó bẩn thỉu hay không?” Ngả Lâm Na dẫn Hứa Thâm đến phía trước một chiếc đồng hồ được treo trên tường phòng khách.

Hứa Thâm đưa mắt nhìn xung quanh, nhưng chỉ nhìn thấy hang của mấy con chuột trong góc tường, hắn không khỏi mỉm cười nói: “Không có, hẳn là do mấy con chuột nhỏ thôi.”

Ngả Lâm Na thở phào nhẹ nhõm.

Hai người lại trò chuyện rất nhiều, Hứa Thâm cũng mượn cơ hội này, hỏi một ít chuyện của ba ba Ngả Lâm Na từ trong miệng cô ấy.

Ngả Lâm Na không có chút tâm cơ nào, chỉ cần Hứa Thâm bóng gió hỏi một hồi, gần như cô ấy biết gì sẽ nói nấy.

Bình Luận (0)
Comment