Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 498 - Chương 498. Thành Công!

Chương 498. Thành Công! Chương 498. Thành Công!

"Các anh là nhân viên phục vụ kiểu gì vậy? Quá bất cẩn rồi, xếp chồng nhiều ly rượu cùng một chỗ như thế, nếu đổ lên người, khẳng định sẽ bị thương!" Có người cả giận nói.

"Thật xin lỗi, thật xin lỗi." Người phụ trách liên tục xin lỗi.

Hứa Thâm xua tay, nói: "Thôi dọn dẹp sạch sẽ đi, anh đi xuống được rồi."

Người nọ như trút được gánh nặng, lập tức mỉm cười rồi lui xuống, nhưng trong lòng lại âm thầm tức giận, một đám ranh con, không phải là chưa đập trúng người sao?

"Sao anh có thể để đối phương đi như vậy? Suýt chút nữa Ngả Lâm Na đã bị thương rồi!" Có người nhìn thấy người nọ rời khỏi, vẫn có chút không cam lòng nói.

"Không bảo người ta đi thì sao? Còn muốn đối phương quỳ xuống dập đầu xin lỗi? Hay là tước bỏ chức vụ của người ta?" Hứa Thâm hỏi ngược lại.

Cô gái vừa lên tiếng chất vấn bị Hứa Thâm phản bác lại, lập tức kinh ngạc, nhất thời nghẹn họng không biết nên nói gì nữa.

Hứa Thâm không tiếp tục tranh cãi với bọn họ, chỉ bình tĩnh nói với Ngả Lâm Na: "Tôi đi toilet một chút."

"Được" Ngả Lâm Na vội vàng đáp lại.

Hứa Thâm xoay người rời đi, từ từ bước về phía toilet, nhưng ngay khi đến chỗ rẽ, bỗng nhiên bóng dáng hắn biến mất, đã bước vào trong Khư giới.

Sau đó, Hứa Thâm xuyên thẳng qua vách tường trước mặt, đi theo hướng nhân viên phục vụ nọ vừa rời đi.

Rất nhanh, hắn đã trông thấy nhân viên phục vụ kia, còn có người phụ trách vừa nãy mới vội vàng xin lỗi bọn họ, cả hai gặp mặt nhau ngay trên lối đi nhỏ dẫn vào sau bếp.

"Cậu làm không tồi, đúng là chỉ hữu kinh vô hiểm, không làm vị tiểu thư kia bị thương. Đây là phần của cậu, cầm rồi nhớ quản lý cái miệng mình cho chặt, đừng lắm lời, nói lung tung." Lúc này người phụ trách không phải còn dáng vẻ cúi đầu khom lưng hèn mọn như vừa nãy, ngược lại, gã lập tức chuyển thành vẻ mặt đắc ý vênh váo, đứng trước mặt nhân viên phục vụ kia, bàn tay lấy ra một xấp Lô Tạp tệ từ trong ngực, tất cả đều có mệnh giá nghìn đồng.

Nhân viên phục vụ thu sủng nhược kinh, lập tức nhận lấy, rồi không ngừng nói cảm ơn, trong miệng cũng cam đoan tuyệt đối sẽ không lắm lời.

"Đi đi, nhớ thông minh một chút." Người phụ trách phất tay nói.

Nhân viên phục vụ lập tức cất tiền đi, rồi vội vàng quay người đến phía sau bếp.

Người phụ trách hừ nhẹ một tiếng, cũng xoay người rời đi.

Trong hành lang gấp khúc, chỉ còn lại một mình Hứa Thâm đang đứng cạnh tường, lạnh lùng nhìn hết thảy một màn này.

Đôi mắt hắn chớp loé vài lần, cũng không nhiều lời, nhanh chóng xoay người rời đi.

...

...

Đợi cho đến khi Hứa Thâm quay lại bên cạnh Ngả Lâm Na, cô đã phục hồi lại bình tĩnh, tiếp tục vui vẻ dẫn hắn đi vòng quanh tiệc rượu.

Hứa Thâm cùng cô đi dạo một vòng sau đó tìm cớ rời đi.

Không lâu sau, Liễu Tích Xuyên tìm được hắn, lại kéo hắn qua, giới thiệu một vài phú hào cho hắn làm quen.

Hứa Thâm lặng lẽ ghi nhớ dáng vẻ và tên của những người này, trong đó có tên của vài người mang tới cho hắn cảm giác quen thuộc. Hắn cẩn thận suy nghĩ lại mới nhớ ra, tên của bọn họ cũng được ghi lại trong bản bút ký mà Tô Sương đưa cho hắn.

Hiển nhiên, mấy vị phú hào này cũng từng qua lại với Tô Sương.

Mà một số điểm yếu và bí mật của bọn họ cũng bị Tô Sương nhìn thấy rõ rồi chép hết vào trong cuốn sổ nọ.

Biết là biết như vậy nhưng Hứa Thâm cũng không biểu hiện ra bất cứ trạng thái khác thường nào, chỉ đơn giản trao đổi số liên lạc cùng những người ấy, có lẽ mấy thứ này sẽ hữu dụng trong tương lai.

Tiệc rượu đã kết thúc, Hứa Thâm rời đi cùng Liễu Tích Xuyên.

Thấy không còn việc gì khác, hắn trực tiếp xuống xe giữa đường rồi quay trở lại khu phố Nham La.

Tiết Hải Ninh không đến tìm hắn, Hứa Thâm suy đoán, hẳn là cô đang tự mình mò mẫm rèn luyện rồi.

Kỳ thực, những gì hắn dạy cô lúc trước, cũng chính là toàn bộ những gì hắn biết, nếu cô lại muốn đến thỉnh giáo cái gọi là "Bí quyết", hắn cũng chỉ có thể diễn tập lại, cùng lắm là tiếp tục giảm tốc độ xuống thôi.

Hứa Thâm tiêm Tịnh Khư Tề cao cấp xong, lại bắt đầu luyện tập.

Lúc này, hắn đã nắm được điểm mấu chốt trong giai đoạn thứ hai của bí thuật Điệp Lãng, chỉ cần không ngừng luyện tập để thuần thục sử dụng hơn thôi. Độ trễ giữa những bóng kiếm của Hứa Thâm càng ngày càng gần lại, chém ra từng tiếng xé gió trong không khí.

"Nếu như ta có thể đề cao thêm kiếm tốc, để nó trở nên nhanh hơn..."

Hứa Thâm dốc hết sức vung chém, bóng kiếm trước mắt đã hóa thành hư ảnh. Hư ảnh thứ hai không ngừng tiếp cận hư ảnh đầu tiên, nhưng hắn đã chém ra mấy chục kiếm liên tục, vẫn không đuổi theo kịp.

Hắn cảm giác cánh tay căng nhức, đành phải dừng lại nghỉ ngơi.

Sau khi cánh tay hồi phục, Hứa Thâm chợt nghĩ đến khư binh bao tay huyết sắc của mình, trong lòng không khỏi khẽ động.

Nếu chỉ dựa vào kiếm tốc của bản thân, dù đạt tới cực hạn trước mắt, cũng rất khó khiến những đường bóng kiếm kia trọng điệp lại, nhưng nhờ vào khư binh thì sao?

Nghĩ là làm, bao tay huyết sắc lập tức xuất hiện trên tay Hứa Thâm, kiếm phong trong bàn tay lập tức trở nên nhẹ nhàng, giống như một bông lúa mạch hay cọng cỏ ven đường. Rồi đột nhiên, hắn dùng hết sức chém tới.

Vút! Vút!

Hắn không ngừng chém ra những bóng kiếm kéo dài, chỉ trong phút chốc, hư ảnh bóng kiếm dần dần giao nhau.

Đôi mắt Hứa Thâm tỏa sáng, hắn lại cắn răng, gia tăng kiếm tốc thêm một lần nữa.

Rất nhanh, hai bóng kiếm trọng điệp.

Phù!

Tiếng gió xé từ nhát chém nọ lập tức trở lên bén nhọn.

Hứa Thâm dừng lại, chợt có cảm giác máu tươi toàn thân đang dồn về phía cánh tay, bị bao tay hấp thu tiêu hóa. Hắn lập tức tách rời bao tay, để nó biến mất vào trong cơ thể.

Thành công rồi!

Kể cả khi phải lợi dụng khư binh, nhưng thử nghiệm vừa nãy đã mang lại hy vọng cho Hứa Thâm.

Chỉ cần kiếm tốc vượt quá cực hạn là có thể làm được!

Dù lúc này bên cạnh không có khư làm đối thủ, không thể so sánh đối chiếu, nhưng Hứa Thâm vẫn có thể cảm nhận được, uy lực của một kiếm kia đã lớn hơn lúc trước rất nhiều.

"Nếu binh khí đủ sắc bén, kể cả khư cấp B cũng không chống đỡ được một kiếm này..." Hứa Thâm thầm đánh giá trong lòng.

Đột nhiên hắn muốn tìm khư cấp B thử sức…

Bình Luận (0)
Comment