Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 497 - Chương 497. Non Nớt Và Ngây Thơ!!!

Chương 497. Non Nớt Và Ngây Thơ!!! Chương 497. Non Nớt Và Ngây Thơ!!!

"Hứa ca ca là chiến sĩ cục Khư Bí, bất cứ lúc nào cũng phải sẵn sàng giết địch, nên mới ăn mặc như vậy." Ngả Lâm Na lập tức giải thích cho bạn bè của mình hiểu.

Mọi người đều có chút tò mò nhìn chuôi kiếm lộ ra sau lưng Hứa Thâm.

Dường như trong số bọn họ có một thiếu niên thầm mến Ngả Lâm Na, gã nhìn thấy cô thân mật với Hứa Thâm như thế, trong lòng có chút ghen tỵ, muốn mượn kiếm của Hứa Thâm tới đùa nghịch một chút.

Hứa Thâm mỉm cười từ chối.

Tuy tuổi của hắn cũng tương tự với mấy người Ngả Lâm Na, chỉ lớn hơn những người này chỉ một, hai tuổi là cùng, nhưng cách hắn đối xử với những người này lại mang theo một loại cảm giác tựa như người lớn đang nhìn đám trẻ nhỏ chơi đùa.

Non nớt và ngây thơ.

"Tôi từng học kiếm thuật bác kích, đã nhận được chứng chỉ 8 đẳng, đáng tiếc, tôi là con trai độc nhất trong nhà, không có cơ hội gia nhập quân đội, bằng không chúng ta cũng có thể đọ sức một hồi." Vẻ mặt thiếu niên nọ đầy kiêu căng, trong lúc nói chuyện, ánh mắt luôn liếc về phía Ngả Lâm Na.

Hứa Thâm mỉm cười, nói: "Nếu đã là con trai độc nhất, thì lời nói và việc làm cần phải cẩn thận một chút.”

“Hừ, anh đang dạy tôi làm việc sao?” Thiếu niên nghe được giọng điệu như bề trên của Hứa Thâm, trong lòng có chút khó chịu, tuổi tác của anh có hơn tôi là mấy đâu, lên mặt cái gì chứ?

Ngả Lâm Na lập tức nói: "Hứa ca ca nói vậy, cũng vì muốn tốt cho cậu thôi, cậu đừng dễ dàng tức giận như vậy."

Thiếu niên phẫn nộ đến đỏ cả hai má: "Tôi không phải loại người dễ tức giận như vậy.”

“Mọi người nói xem, kiếm thuật bác kích 8 đẳng, so với người đã gia nhập quân đội, ai sẽ mạnh hơn?” Những người khác có chút tò mò.

Suy cho cùng, bọn họ vẫn mang đậm tâm tính thiếu niên, thích xem náo nhiệt không chê chuyện lớn.

Bọn họ không biết rõ thân phận của Hứa Thâm, cũng biết rất ít về cục Khư Bí, chỉ coi loại người như Hứa Thâm đều là binh lính tòng quân, quân nhân gì đó mà thôi.

Bọn họ hiểu lầm như vậy cũng chẳng có gì là lạ, suy cho cùng, đại đa số mọi người đều được giáo dục rằng, các bức tường nơi biên giới bên ngoài vùng ngoại ô đều được bảo vệ bởi các chiến sĩ, bọn họ luôn ngày đêm chống lại dị tộc ở ngoài tường.

"So đấu một chút là biết." Có người ồn ào nói.

Thiếu niên kia ngạo nghễ nhìn về phía Hứa Thâm, ánh mắt như đang nói, anh dám không?

"Nơi này là tiệc rượu, đừng đánh đổ đồ đạc." Ngả Lâm Na vội vàng nói.

"Không có việc gì, chúng ta ra hoa viên bên ngoài cũng có thể đọ sức." Thiếu niên nhìn về phía Hứa Thâm: "Tôi sẽ khiêm tốn nhường một chút.”

Hứa Thâm nhìn một vòng vẻ mặt của đám người xung quanh, cũng biết bọn họ đã bị gợi lên hứng thú, rất khó bỏ qua chuyện này chỉ vì vài lời thuận miệng, nhẹ nhàng. Hắn suy nghĩ một chút, rồi cầm lấy một con dao ăn và đôi đũa sắt ở bên cạnh.

Hiển nhiên chủ nhân của bữa tiệc này chẳng những chuẩn bị đũa còn có dao ăn cho thực khách, bởi vì một số người của tộc Tây Mông đều ăn bằng dao từ khi còn nhỏ.

Hứa Thâm cầm lấy đũa sắt và dao ăn lên, tiếp đó nhẹ nhàng bẻ cong chúng rồi đưa cho thiếu niên kia.

Thiếu niên thoáng sửng sốt, mấy người đang ồn ào bên cạnh cũng há to miệng, vẻ mặt quá đỗi kinh ngạc, không sao tin tưởng nổi.

Rất nhanh, thiếu niên muốn khiêu chiến hắn đã phục hồi lại tinh thần, sắc mặt biến hóa liên tục, cuối cùng mới cắn răng nói: "Cái này có gì khó khăn đâu? Tôi cũng làm được.”

Nói xong, gã lập tức đi cầm lấy một phần đũa sắt và dao ăn khác, vận khí lực, hơi hơi cắn răng, mới dùng sức bẻ cong được chúng, mặc dù không nhẹ nhàng bâng quơ như Hứa Thâm, nhưng cũng làm xung quanh rộ lên một tràng hoan hô vang dội.

“Lợi hại”! Có người vỗ tay nói.

Hứa Thâm cười nhẹ, sau đó dùng hai bàn tay ép dao ăn và đũa sắt lại, nhào nặn vài cái, đã biến chúng thành một quả cầu sắt.

Thiếu niên phía đối diện lập tức ngây người, nhưng gã vẫn không chịu thua, lại tiếp tục cắn răng, cũng dùng sức nhào nặn hai thứ kia, nhưng bỗng nhiên gã hô nhẹ một tiếng, vội vàng buông tay ra, chỉ thấy trong lòng bàn tay đã bị rạch ra một vết máu, thì ra trong quá trình nén ép, gã đã bị dao ăn cắt vào tay.

Những người khác thấy chảy máu, vội vàng bảo gã mau đi băng bó.

Thiếu niên nọ không còn cách nào khác, đành phải tức giận rời đi.

Chờ sau khi người nọ rời đi, ánh mắt những người khác nhìn về phía Hứa có thêm vài phần sùng kính Thâm rõ ràng.

Hắn có thể nhào nặn đũa sắt và dao ăn thành quả cầu sắt, đây đã là lực lượng phi nhân loại rồi.

Hứa Thâm cười cười, hắn chỉ coi chuyện vừa rồi là một khúc nhạc đệm nho nhỏ thôi.

Lúc này bỗng nhiên bên cạnh bọn họ có nhân viên phục vụ bưng một chồng ly rượu đi tới. Bất ngờ, chồng ly rượu cao ngất nọ nghiêng ngả, mất cân bằng, sắp đổ lên người Ngả Lâm Na.

"A!" Mọi người kinh hô, ai nấy đều biến sắc, hoảng hốt.

Hứa Thâm nhanh tay lẹ mắt, vội vàng kéo Ngả Lâm Na ra.

“Rầm” một tiếng, tất cả chén rượu đều rơi xuống đất, thủy tinh văng khắp nơi trên mặt đất, rượu cũng văng lên lễ phục cua mấy người xung quanh.

Sắc mặt nhân viên phục vụ nọ chuyển thành trắng bệch, đối phương vội vàng cúi đầu xin lỗi.

Tiếng động lớn ở nơi này lập tức làm một số người ghé mắt nhìn tới, lập tức có một vị chủ quản chạy đến. Đối phương vội vàng khiển trách nhân viên phục vụ nọ, sau đó xin lỗi mấy người Hứa Thâm.

Hứa Thâm nhìn thoáng qua bóng lưng người phục vụ đang ủ rũ rời đi kia, đôi mắt thoáng chớp động.

Lúc này, bên tai hắn vang lên một tiếng "hừ" lạnh của Mai Phù.

Hứa Thâm lập tức phục hồi lại tinh thần, cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy Ngả Lâm Na với gương mặt đỏ bừng đang nằm gọn trong ngực mình, hô hấp dồn dập.

Hắn vội vàng buông tay, chỉ là vẻ mặt có chút trầm lắng, không nhìn ra đang suy nghĩ điều gì.

"Ngả Lâm Na, cô không sao chứ?" Mấy người bạn bên cạnh vội vàng xông tới, đến khi cả đám nhìn thấy Ngả Lâm Na không bị thương, mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Ngay sau đó, tất cả bọn họ cùng lên tiếng chỉ trích vị chủ quản có vẻ như người phụ trách bên kia.

Người này cúi đầu khom lưng, vội vàng cười làm lành, mặc dù trước mắt toàn là một đám trẻ người non dạ, nhưng gã cũng không dám xem thường.

"Tôi không sao." Lúc này, Ngả Lâm Na cũng phục hồi lại tinh thần, nhưng trái tim trong ngực vẫn còn đập loạn xạ, khuôn mặt nhỏ nhắn nóng hầm hập. Cô lén lút liếc mắt nhìn Hứa Thâm một cái, thấy Hứa Thâm không chú ý tới trạng thái lúng túng của mình, trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm.

Bình Luận (0)
Comment