Tiết Hải Ninh nhíu mày, trong đầu một lần nữa hồi tưởng lại quá trình Hứa Thâm tu luyện, sau đó cũng tự mình đứng dậy diễn tập.
Rất nhanh, cô đã xây dựng được lĩnh vực sợi khư có bán kính một mét, nhưng đến giới hạn này lại không thể kéo dài thêm nữa.
"Đáng ghét, rốt cuộc là vấn đề ở đâu chứ? Vì sao cậu cô đọng dễ dàng như vậy, nhưng đến lượt tôi lại khó đến mức này?" Tiết Hải Ninh nghiến răng nghiến lợi.
"Quen tay hay việc, chỉ vì cô chưa nắm được cảm giác thôi." Hứa Thâm nói.
Sắc mặt Tiết Hải Ninh thay đổi, bỗng nhiên xoay người rời đi: "Bộ khôi giáp đã đáp ứng với cậu, tôi sẽ đưa, mặc kệ cậu dạy thế nào, ít nhất cũng coi như nghiêm túc, tôi sẽ không chiếm lợi của cậu đâu."
Cái gì gọi là cũng coi như chứ? Tôi đã vô cùng nghiêm túc rồi đó, cô có hiểu hay không...
Hứa Thâm có chút cạn lời, nhưng thấy đối phương vẫn nguyện ý thực hiện lời hứa, trong lòng hắn cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tiết Hải Ninh lái xe rời đi, về chỗ ở của mình.
"Kỳ quái, đến tột cùng là xảy ra vấn đề ở chỗ nào?" Tiết Hải Ninh không ngừng đi qua đi lại trong phòng, sau đó lại thử thêm lần nữa, nhưng vẫn như cũ, chỉ có thể duy trì lĩnh vực có bán kính một mét.
Hơn nữa sợi khư quá mức mềm mại, tác dụng rất bình thường.
"Chẳng lẽ loại bí thuật này không thích hợp với mình?" Tiết Hải Ninh nhíu mày.
Cô không tin Hứa Thâm nói cái gì mà quen tay hay việc, tự cô luyện tập nên bản thân cũng là người rõ ràng nhất, căn bản là cô đã dốc hết toàn lực rồi.
Có tiếp tục luyện thêm một nghìn lần nữa, trình độ của cô cũng không đạt tới biến hóa và tiến bộ lớn hơn nữa.
"Sợi khư... Nếu có thể biến hoá sợi khư thành dây đàn..." Bỗng nhiên đôi mắt Tiết Hải Ninh sáng lên.
Sợi khư là sản phẩm do Hứa Thâm tự mình nghiên cứu ra, như vậy cô cũng có thể nghiên cứu một loại bí thuật thuộc về chính mình.
Nếu không luyện được lĩnh vực sợi khư, sao cô không mượn ý tưởng này rồi cải biến nó thành phương thức chiến đấu thích hợp với mình?
Nói là làm, Tiết Hải Ninh lập tức phóng xuất năng lực của mình, phòng hòa tấu màu vàng.
Ngay lập tức, không khí trong căn phòng nhỏ bỗng trở nên lấp lánh, nó được phủ kín bởi một mảnh ngọc lưu ly màu vàng.
Nhạc công cello, nhạc công violin lần lượt xuất hiện tại bên cạnh cô, nhưng lần này những sợi dây đàn violin đang được bọn họ cầm trong tay, lại được cấu tạo từ sợi khư cô đọng.
Sợi khư, dây đàn... Cô không ngừng dung hợp hai thứ này lại với nhau.
Sợi khư biến thành dây đàn… theo nốt nhạc vang lên, hiệu lực quỷ dị do sóng âm phát ra từ dây đàn đã vượt trội hơn lúc ban đầu một cách cực kỳ rõ ràng.
Tiết Hải Ninh có chút kinh ngạc, năng lực của cô lại được cải tiến?
Năng lực kết hợp cùng bí thuật, lại vô cùng hoàn mỹ như vậy???
Quả nhiên cô đúng là thiên tài...
Trong lòng Tiết Hải Ninh vô cùng kích động, tuy cô không học được lĩnh vực sợi khư của Hứa Thâm, nhưng những sợi dây đàn cô đọng này, lại khiến cho năng lực của cô được tăng lên không ít, chiến lực cũng cao hơn một bậc so với lúc trước.
Phải biết rằng, trước đó cô đã là hình thái thứ hai cực hạn.
Bây giờ lại tiến lên thêm một bậc…
Tiết Hải Ninh tin rằng, kể cả khi chạm trán với những người thuộc danh sách thành viên hạch tâm của những cao tộc kia trong nội thành, cô cũng có tự tin sẽ chiến thắng bọn họ.
"Đây mới là cách dùng sợi khư chính xác, chờ thêm vài hôm nữa sẽ cho đối phương xem..." Tiết Hải Ninh nghĩ đến Hứa Thâm, trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt và giễu cợt.
Cô dám chắc rằng Hứa Thâm vẫn còn bí quyết mà không nói cho mình, nhưng cũng không sao, cô đã nghĩ ra bí thuật thích hợp với chính mình.
Ừm theo một cách nào đó… Cô có thể nghĩ ra chuyện này cũng nhờ Hứa Thâm cung cấp ý tưởng.
Vì báo đáp cậu ta, nhất định phải hung hăng đánh cho đối phương một trận.
...
...
Hứa Thâm vừa tiễn Tiết Hải Ninh rời đi, thì ngay đêm hôm đó, hắn nhận được thông tin từ đội trưởng lục phiên Uông Thành. Đối phương thông báo để sáng mai hắn đến nơi tập hợp, đội bọn họ đã tới lượt trực ban canh gác rồi.
Buổi tối hôm đó, Hứa Thâm không luyện kiếm quá muộn, nghĩ đến ngày mai là ngày đầu tiên hắn tham gia trực ban với tư cách thân vệ, trong lòng không khỏi có chút xôn xao.
Nhưng nghĩ đến đây, hắn bỗng nhận ra rằng, bản thân vốn không phải thân vệ thuộc phiên đội bên trong, bởi vậy, có đến nơi trực ban canh gác cũng không nhất định có thể nhìn thấy Nghĩ Hậu… tâm trạng chợt bình tĩnh trở lại.
Nghỉ ngơi một đêm.
Sáng sớm hôm sau, Hứa Thâm rời giường lúc tờ mờ sáng, rồi lái xe hai tiếng đi vào khu Mẫu Hoàng.
Hắn đưa ra kim bài thân vệ đã nhận được lúc trước, sau đó lập tức tiến vào khu vực bên trong cung Tuyết, nơi Nghĩ Hậu ở lại.
Cung Tuyết là một mảnh khu kiến trúc nằm ở trung tâm khu Mẫu Hoàng, bên trong có tới mười mấy toà kiến trúc to to nhỏ nhỏ.
Hứa Thâm đi vào khu vực dành cho đội lục phiên, nhìn thấy Hàn Bằng Phi đã đến, đối phương chính là người đưa gã đi quen thuộc với hoàn cảnh trong này, hai người đã quen nhau từ đó, và ngoại trừ đối phương, ở nơi này còn ba người, hai nam một nữ, đều là thân vệ của đội lục phiên.
"Cậu đến rồi, mau đổi quần áo đi." Hàn Bằng Phi nhìn thấy Hứa Thâm đến, lập tức cười nói: "Đây là của cậu, tôi đã giúp cậu lấy rồi."
Hứa Thâm nhìn thấy bộ giáp thân vệ màu bạc được xếp gọn gàng bên cạnh, nhanh chóng nói một tiếng cảm ơn, rồi tiến lên cầm lấy, tìm một gian phòng thay đồ.
Chờ đến lúc Hứa Thâm ra khỏi phòng, hắn đã nhìn thấy bên ngoài vừa có thêm một người cô gái khác đến.
Nghĩa là toàn bộ những người đã có mặt ở đây, bao gồm cả hắn là sáu người, nếu tính cả đội trưởng Uông Thành chưa đến, là vừa đủ bảy người trong biên chế.
"Bằng Phi, cậu ấy chính là thân vệ mới tới?” Mấy người khác đang chờ đợi trong sảnh dưới lầu một, vừa thấy Hứa Thâm bước tới, đều quay lại nhìn chằm chằm vào hắn.
Bọn họ đã nhận được tin tức, có một thân vệ mới tới vừa gia nhập đội lục phiên của bọn họ, nhưng không ngờ hắn lại trẻ tuổi đến vậy.
Hàn Bằng Phi gật đầu, gã mở miệng giới thiệu sơ qua về tình huống của Hứa Thâm, rồi giới thiệu Hứa Thâm với bốn người khác. Chỉ vài phút sau, tất cả mọi người đều quen thuộc với tên gọi của nhau.
"Có rảnh thì luận bàn một chút nhé." Một thanh niên tên Lâm Hiểu cười nói.