Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 501 - Chương 501. Thư Phòng!

Chương 501. Thư Phòng! Chương 501. Thư Phòng!

Hứa Thâm quan sát thấy trong mắt gã không hề có sự khiêu khích, chỉ có hứng thú nồng nhiệt…

Hàn Bằng Phi bất đắc dĩ nói: "Hứa Thâm đừng hiểu lầm, cậu ta vốn là loại người vậy đó, khi không có việc gì liền thích tìm người giao lưu, nếu không có người nói chuyện với mình, sẽ chạy đi tìm khư chơi. Không có ác ý gì đâu."

Hứa Thâm gật đầu tỏ vẻ mình đã hiểu, rồi quay sang khách khí nói với Lâm Hiểu: "Nếu có cơ hội, cũng có thể thử một phen."

"Vậy coi như cậu đồng ý rồi đấy." Đôi mắt Lâm Hiểu phát sáng.

Hứa Thâm nhìn bộ dáng tràn đầy phấn khởi của thanh niên nọ, đột nhiên lại có cảm giác… có vẻ như bản thân nên dứt khoát từ chối sẽ tốt hơn.

"Đội trưởng tới." Một cô gái có dung mạo tú lệ bên cạnh bỗng nhiên lên tiếng.

Cô ấy tên là Lâu Hải Âm, là một năng lực giả hệ cảm giác khác trong đội.

Mà Lâm Hiểu trước đó, là hệ cường hóa, nhưng lại sở hữu năng lực biến thân thuộc về loại tương đối hiếm thấy trong hệ cường hóa.

Hơn nữa, Hứa Thâm còn phát hiện, họ Lâm cũng là một dòng họ thuộc thất đại cao tộc trong nội thành, và khả năng cao Lâm Hiểu trước mắt cũng giống Hàn Bằng Phi kia, tổ tiên mấy đời trước của bọn họ từng bị cao tộc trục xuất.

Tiếng bước chân vang lên, Uông Thành từ bên ngoài đi vào, thấy tất cả mọi người đã tập trung lại, gã chỉ khẽ gật đầu một cái, ánh mắt lập tức quét qua Hứa Thâm, nói: "Khôi giáp có vừa người không?"

"Có vừa người." Hứa Thâm giơ tay lên một cái, tỏ vẻ không có trở ngại.

Uông Thành khẽ gật đầu, nói: "Cũng sắp đến giờ, địa điểm tuần tra hôm nay là thư phòng của điện hạ và sông U. Hứa Thâm, hôm nay cậu mới vừa đưa tin, hãy cùng Thẩm Vãn Tình tới thư phòng tuần tra đi, những người còn lại đi sông U, lúc trước Nghĩ Hậu quả bên kia thưởng đèn, khả năng sẽ có chút nguy hiểm, mọi người phải thông minh một chút."

"Vâng." Mọi người gật đầu.

Hứa Thâm nhìn về một cô gái khác cùng đội ngũ. Thẩm Vãn Tình này có tướng mạo khá phổ thông, không phải là loại người có ngoại hình kinh diễm, nhưng nhìn kĩ lại phát hiện ra một chút mỹ cảm yên tĩnh từ trên người cô ấy.

Phân đội xong, Hàn Bằng Phi vỗ vỗ bả vai Hứa Thâm, nói: "Có chuyện gì thì truyền tin, Vãn Tình là đội viên cũ, cậu có cái gì không hiểu, cứ hỏi cô ấy."

"Ừm." Hứa Thâm gật đầu: "Mọi người cũng phải cẩn thận một chút."

"Được." Hàn Bằng Phi tiêu sái khoát tay, sau đó cùng mấy người khác rời đi.

Thẩm Vãn Tình cũng xoay người, bước vào một con đường khác.

Hứa Thâm thấy vậy, lập tức đuổi theo bước chân cô.

Hai người bọn họ xuyên qua con đường đi men theo hoa viên, trước kia Hứa Thâm từng theo Hàn Bằng Phi đi qua nơi này một lần, vẫn còn khá quen thuộc lộ tuyến, coi như không quá lạ lẫm với khu vực này.

Rất nhanh, bọn họ đã tới phía trước phòng đọc sách của Nghĩ Hậu.

Nói là thư phòng, thực ra nơi này lại là một tòa kiến trúc đơn độc, giống như Đồ Thư quán khổng lồ vậy.

Thủ vệ gác cửa trông thấy hai người đến, lập tức gật đầu hành lễ, Thẩm Vãn Tình không nói gì, trực tiếp tiến lên đẩy cửa ra, bước vào trong phòng, bắt đầu tuần tra xung quanh.

Hứa Thâm vừa tiến vào thư phòng này, lập tức trông thấy từng hàng giá sách to lớn. Lộ tuyến quen thuộc trong đầu hắn đến đây đứt đoạn, bởi vì trước kia, lúc hắn theo Hàn Bằng Phi tới đây, hai người chỉ đứng nhìn từ bên ngoài, không tiến vào bên trong.

Và ngay giờ phút này, Hứa Thâm có cảm giác bản thân vừa bước vào một biển sách khổng lồ. Phóng tầm mắt nhìn qua, trên mọi giá sách đều chứa đầy sách.

Bên trong này cực kỳ yên tĩnh, những thủ vệ đều canh giác ở bên ngoài. Hứa Thâm nhìn xung quanh, không nhịn được khẽ mở miệng hỏi: "Đây đều là sách điện hạ đã xem qua sao? Cô ấy... Có thể xem hết được ư?"

Thẩm Vãn Tình không quay đầu lại, cô ấy vẫn đang tự mình tiến về phía trước, nói: "Điện hạ rất thích đọc sách, cũng rất thích sưu tập sách, nhưng cô ấy có thể đọc hết hay không lại không phải việc chúng ta nên quan tâm."

Hứa Thâm cũng ý thức được vấn đề mà mình vừa hỏi có chút thất lễ, hắn lại nói: "Đội trưởng nói điện hạ đi sông U hà ngắm đèn, nhưng vì sao ở nơi đó lại tương đối nguy hiểm? Có người mai phục chuẩn bị tùy thời ám sát Nghĩ Hậu sao?"

Giọng nói của Thẩm Vãn Tình rất trầm tĩnh, không hề lạnh lùng, nhưng mang tới một loại cảm giác xa cách nhàn nhạt, tựa như cô ấy đã hoàn toàn cách ly khỏi đám người bên ngoài bọn họ, ánh mắt vô hỉ vô bi, đáp: "Nguy hiểm đó không phải nói về con người, mà là khư, sẽ không một ai ngu ngốc đến mức ám sát Nghĩ Hậu ngay tại thành Bạch Nghĩ này đâu. Đương nhiên cũng không phải chưa từng có người ám sát, chỉ là … toàn bộ đều thất bại hết rồi."

"Khư?" Hứa Thâm nghi hoặc hỏi.

Thẩm Vãn Tình quay đầu nhìn hắn một cái, thấy Hứa Thâm có vẻ không hiểu thật, mới thu hồi ánh mắt, tiếp tục vừa đi vừa nói: "Nghĩ Hậu là hình thái thứ ba quân vương, bình thường khi cô ấy hành động, bản thân sẽ tự phóng ra một loại mùi hương, lưu lại dấu vết trong khư giới. Mà một ít khư sẽ lần theo dấu vết truy tìm theo mùi hương này... Cậu có biết chuyện khư sẽ lần theo mỹ thực hay không?"

Hứa Thâm giật mình: "Ý cô là, điện hạ lưu lại mùi hương sẽ hấp dẫn một ít khư, chúng muốn ăn Nghĩ Hậu?"

Thẩm Vãn Tình vẫn giữ nguyên thần thái, nói: "Không sai, tuy khư tầng sâu có chỉ số thông minh không khác loài người là mấy, nhưng chúng sẽ bị hấp dẫn bởi mỹ thực, khiến cho lý trí lu mờ, trở nên manh động, kém tự chủ hơn nhiều so với nhân loại. Vì vậy dù là một ít khư cấp B, một khi chúng nó ngửi thấy mùi hương do Nghĩ Hậu lưu lại, đều sẽ không nhịn được cơn thèm ăn đánh sâu vào, mà lần mò tìm tới."

"Vì sao Nghĩ Hậu không che giấu mùi của bản thân?" Hứa Thâm thắc mắc.

Thẩm Vãn Tình liếc Hứa Thâm một cái: "Mỗi khi cậu đi bộ đều giành thời gian đi lau sạch dấu chân mình lưu lại à?"

"Ách..." Đương nhiên là không rồi, hắn có thể làm được chuyện này, nhưng không làm như vậy, bởi vì rất phiền phức, trừ phi dấu chân sẽ mang đến cho hắn nỗi nguy hiểm cực lớn.

"Những con khư bị hấp dẫn mà đến kia, chả là gì với Nghĩ Hậu, nhưng đối với chúng ta, chúng lại rất khó giải quyết. Chúng nó cũng sẽ phá hư cung Tuyết. Bởi vậy, có thể nói đơn giản thế này, chức trách của đám thân vệ chúng ta, chính là khiến cho điện hạ tiết kiệm." Thẩm Vãn Tình nói.

Hứa Thâm đã hiểu.

Nhưng vấn đề hắn nghĩ tới lại là một chuyện khác.

Bình Luận (0)
Comment