Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều sửng sốt, sau đó ánh mắt cả đám nhanh chóng dừng lại trên người Hứa Thâm.
Vào giờ khắc này, những ánh mắt kinh nghi lúc trước, đều trở nên có chút không tốt.
Nếu không phải người của Minh ca, vậy ai sẽ để yên cho loại tư thái ngạo mạn này của hắn?
"Nhóc con kia, đến tột cùng thì cậu là ai?" Có người đã phát hiện ra vấn đề, dường như không một ai ở nơi này biết đến người trẻ tuổi trước mắt.
Hứa Thâm bắt gặp từng đôi mắt ép chặt về phía mình, nhưng vẻ mặt hắn vẫn bình tĩnh như thường, thậm chí còn thản nhiên nhìn quanh một vòng, mở miệng đếm số: "1, 2, 3, 4... 8, 9... vẫn còn 3 người chưa đến đây.”
Trong hồ sơ có chỉ rõ, hội đồng quản trị của tập đoàn Minh Đăng có 16 thành viên. Bọn họ đều là những phú hào các địa khu, trong tay đều có ngành nghề và sản nghiệp của riêng mình.
Mà trước mặt chỉ có 13 người.
“Người trẻ tuổi, đến tột cùng thì cậu là ai? !" Ngụy Thế Minh cũng nhìn ra tình huống không đúng, sắc mặt ông ta khẽ biến, lập tức chậm rãi đặt bàn tay ra sau lưng, nhẹ nhàng vung lên.
Động tác này rất bí ẩn, nhưng người phía sau vẫn chú ý tới, trong lòng đối phương thầm rùng mình, sau đó lặng lẽ truyền tin tức cho đám người đang chờ ở bên ngoài.
Thông điệp rất đơn giản.
Mau báo cho bảo vệ!
"Ông chính là Ngụy Thế Minh?" Hứa Thâm tựa người vào ghế, ánh mắt bình tĩnh đánh giá người trung niên đang đứng trước bàn hội nghị, dù độ cao khác nhau, nhưng ngay khi Ngụy Thế Minh nhìn vào ánh mắt của thanh niên đang ngồi dưới kia, bỗng dưng ông ấy lại cảm nhận được một loại tư thế của người ở trên cao nhìn xuống.
Điều này làm cho trong lòng ông ấy mơ hồ giận dữ và không vui.
“Lại dám gọi thẳng tên của Ngụy đổng, đúng là không biết lớn nhỏ!” Có người quát mắng.
"Phải đi hỏi xem nhóm bảo vệ bên ngoài một chút, xem là ai dám để cho cậu ta tiến vào?" Có người đã trút lửa giận lên người đám nhân viên trông coi bên ngoài.
Ngụy Thế Minh chăm chú nhìn Hứa Thâm, nói: "Cậu không phải người bình thường, đúng không?”
Kết hợp với tiếng cảnh báo tổng bộ có khư thú mà Ngụy Thế Minh nghe được khi trên đường đến đây, ông ấy đã đoán ra, rất có khả năng người trước mặt mình là một vị trảm khư giả, hơn nữa còn rất có khả năng đối phương chính là loại "kẻ điên" kia.
"Tất cả đều ngồi xuống đi." Hứa Thâm hơi giơ tay lên rồi hạ xuống ra hiệu: "Chúng ta ngồi tán gẫu nói chuyện một chút trước, đừng căng thẳng. Để tôi tự giới thiệu, tôi tên là Hứa Thâm, đến từ người bạn cũ của các anh, hội Truy Quang.”
Tất cả mọi người đều nghe được ba chữ "Hội Truy Quang", thân thể cảu những người đang định ngồi xuống, không khỏi trở nên cứng đờ, sắc mặt đại biến.
Ngay lúc này, khi cả đám nhìn về phía Hứa Thâm trước mặt, bỗng nhiên trong lòng tất cả đều ý thức được, rút cuộc là người trước mắt xuất hiện ở nơi này như thế nào.
Đối phương chính là thống lĩnh của hội Truy Quang?
Lại nói, những người đang có mặt ở nơi này chính là phú hào có cấp bậc tương đối cao, bởi vậy những tin tức mà bọn họ nắm giữ sẽ vượt xa đám người bình thường khác. Đương nhiên, bọn họ không có khả năng hiểu biết quá nhiều về trảm khư giả, nhưng cũng không ít.
Và tối thiểu là trong nhận thức của bọn họ, đám thống lĩnh của hội Truy Quang bên kia đều là những kẻ điên, cũng chính là hình thái thứ hai trong miệng bảo vệ của bọn họ.
Loại nhân vật như vậy đều là tồn tại cực kỳ nguy hiểm.
Ngay lúc này, trong ánh mắt của vị đổng sự vừa giận dữ nhìn Hứa Thâm lúc trước, lập tức toát lên nỗi sợ hãi sâu sắc. Nếu như lúc trước người này hãnh diện bày ra tư thế bức bách và chất vấn, thì giờ phút này, hết thảy những gì đối phương biểu hiện, lập tức biến thành chùn chân và yếu đuối.
Ngụy Thế Minh đã nghe thấy lời nói của Hứa Thâm, nhưng tư thế bên ngoài vẫn tương đối trấn định, chỉ là vẻ mặt càng thêm âm trầm. Ông ta nhìn chằm chằm vào Hứa Thâm, nói: "Cậu là thống lĩnh hội Truy Quang?"
“Đúng vậy." Hai tay Hứa Thâm đang khoanh trước ngực, nhanh chóng buông ra, rồi tự nhiên đặt lên trên bàn, chỉ một động tác đơn giản, lại khiến cho tư thế của hắn càng thêm áp bách: "Nghe nói phía chúng tôi có chút hiểu lầm trong chuyện hợp tác với quý tập đoàn, nên tôi cố ý tự mình tới đây một chuyến, muốn hiểu biết cho rõ ràng.”
Sắc mặt mọi người biến ảo không ngừng, tất cả lập tức nhìn về phía Ngụy Thế Minh.
Lúc này, trong lòng bọn họ dâng trào một loại cảm giác giống như bản thân đang bị nhốt chung trong một cái lồng cùng với mãnh hổ, không một ai dám thở mạnh.
"Chúng ta đã hợp tác rất lâu rồi, chỉ là bây giờ tập đoàn chúng tôi vừa cải cách, phương thức lợi nhuận trước kia không còn thích hợp với chúng tôi nữa." Ngụy Thế Minh nhìn chăm chú vào Hứa Thâm, nói: "Tuy đã giải trừ hiệp ước, nhưng chúng tôi chưa từng thiếu nợ quý tập đoàn, các người làm như vậy, có phải hơi quá không phúc hậu hay không?”
Hứa Thâm mỉm cười nói: "Nếu phương thức lợi nhuận trước kia không thích hợp với các người ở hiện giờ, vậy các người liền thay đổi trở về trước kia đi, như vậy không phải là được rồi sao? Con người không nên luôn luôn nghĩ đến thời thượng, có vài thứ vẫn là nguyên bản càng tốt hơn, có khi không thay đổi lại chính là đổi mới, còn đổi mới, tất nhiên sẽ sáng tạo ra cơ hội đạt tới những bước phát triển mới, nhưng cũng có thể là đi vào đường chết. Các người có hiểu không?”
Nghe nói như vậy, sắc mặt mọi người đều trở nên khó coi.
Bọn họ đều cảm nhận được loại tư thái ngang ngược từ trong lời nói của người trẻ tuổi trước mắt.
Một câu nói, liền muốn bọn họ thay đổi trở về?
"Chúng ta đã giải trừ hợp tác một cách bình thường, chẳng lẽ một khi hợp tác với quý công ty, thì vĩnh viễn không thể giải trừ sao? Hảo tụ hảo tán (hợp tác vui vẻ thì tan rã cũng êm xuôi), trong tương lai còn dễ gặp mặt nhau.” Ngụy Thế Minh trầm giọng nói.
"Có thể giải trừ, nhưng khi nào giải trừ, phải do chúng tôi định đoạt." Hứa Thâm mỉm cười nói: "Bây giờ tôi đến gặp mọi người, chính là để thương lượng lại cho thật tốt, hy vọng các anh... Đừng khiến tôi khó xử nha.”
Ánh mắt mọi người lập tức trở nên phẫn nộ. Hắn quá mức ngang ngược, phải biết rằng trước kia hội Truy Quang này cũng chưa từng ỷ thế làm càn, ngang ngược bá đạo như thế.
Lúc này, bên ngoài vang lên một trận tiếng bước chân.
Những trảm khư giả giai đoạn đầu trong tổng bộ đều tụ tập lại đây.