Ngụy Thế Minh nghe được động tĩnh bên ngoài, thân thể đang căng thẳng của ông cũng thoáng thả lỏng ra một chút, lập tức nói: "Cậu không cảm thấy các người hơi quá đáng hay sao?"
“Không cảm thấy." Hứa Thâm lắc đầu.
Ngụy Thế Minh nghẹn họng, đối phương trả lời chân thành như vậy, làm trong nhất thời, đúng là ông ấy cũng không biết nên đáp lại như thế nào.
"Chúng tôi đã đàm phán hợp tác với hội Hải Đường Huynh Đệ, lúc trước giải trừ hợp tác với mọi người, cũng là bất đắc dĩ, đãi ngộ bên phía hội Hải Đường Huynh Đệ càng tốt hơn. Chim khôn chọn cành mà đậu, hẳn là Hứa tiên sinh có thể hiểu được điều này." Ngụy Thế Minh nhẹ giọng nói nhỏ, nhưng lại mang theo một loại khí thế uy nghiêm.
"Ý anh là điều kiện của chúng tôi không đủ tốt?" Sắc mặt Hứa Thâm trầm xuống.
Hỉ nộ thay đổi bất thường. Sắc mặt Hứa Thâm vừa trầm xuống, không khí trong phòng họp lập tức trở nên căng thẳng.
Ngụy Thế Minh nhìn người trẻ tuổi trước mắt, trong lòng thầm căng thẳng, ông ấy biết đối phương còn rất trẻ tuổi, nhưng ánh mắt biến hóa, lại mang tới cho ông ấy một loại cảm giác kiêng kỵ rõ rệt.
"Hứa tiên sinh, cậu hiểu lầm rồi, thế đạo hiện giờ kiếm tiền gian nan, chúng tôi cũng không có biện pháp nào khác..." Ngụy Thế Minh lập tức nhẹ giọng, muốn hòa hoãn không khí, ổn định Hứa Thâm trước lại nói sau.
Hứa Thâm chăm chú nhìn ông ấy một cái, lại chậm rãi nói: "Hy vọng anh là người thông minh. Mà người thông minh sẽ làm những việc thông minh, anh cảm thấy những người bên ngoài này có thể bảo vệ được các người sao?”
Nghe Hứa Thâm nói vậy, sắc mặt đám người Ngụy Thế Minh đều biến đổi.
Người đàn ông có mái tóc Địa Trung Hải, cũng là người tiến vào phòng họp đầu tiên, lập tức run rẩy nói: "Cậu muốn cưỡng đoạt sao? Nơi này là khu Dạ Oanh, tuy luật pháp không thể che chở cho mỗi người, nhưng chính nghĩa nhất định sẽ chiếu cố người có tiền, chúng tôi có người ở trong sở Thủ Vệ Thành Bang đó!”
Những người khác vừa nghe đối phương nhắc tới sở Thủ Vệ Thành Bang, trong mắt lập tức lộ ra vài phần hy vọng, bọn họ cảm nhận được một chút lực lượng vừa bùng lên chống đỡ cơ thể mình, không cho nó gục ngã quá nhanh.
Nhưng rất nhanh, lời nói của Hứa Thâm lại làm cho bọn họ cảm thấy cả người lạnh toát.
"Luật pháp có thể đòi lại công bằng cho các người, nhưng không đòi lại được mạng của các người." Hứa Thâm nhẹ nhàng gõ ngón tay lên bàn, ung dung nói tiếp: "Các người muốn công bằng, hay muốn mạng?”
Một vấn đề đơn giản, lại giống như đao nhọn đâm vào trong lòng mọi người.
Đáp án thì không cần phải nghi ngờ.
Mạng cũng không còn, còn muốn cái gì công bằng nữa? !
Loại công bằng kia bày ra cho ai xem?
Sắc mặt Ngụy Thế Minh trở nên vô cùng khó coi.
Tình thế hiện giờ, tập đoàn Minh Đăng bọn họ đang bị kẹt ở giữa hội Truy Quang và hội Hải Đường Huynh Đệ, giống như hai con cá lớn cùng truy đuổi một con tôm nhỏ.
Tới lúc này ông ta mới hiểu, ở trước mặt loại thế lực lớn có kẻ điên tọa trấn này, bọn họ căn bản không có vốn liếng cò kè mặc cả, ngược lại chỉ là thịt cá trong mắt người ta mà thôi.
Mặc cho người ta mổ xẻ.
Trong phòng họp, chỉ còn lại tiếng ngón tay Hứa Thâm nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, tần suất không đổi, giống như đang gõ vào trái tim mọi người.
Lặng ngắt như tờ, không một ai hé răng.
Ngụy Thế Minh cũng lâm vào trầm mặc.
"Không lựa chọn sao?" Hứa Thâm lộ ra vẻ mặt đầy hứng thú: "Hay là các người muốn kéo dài thời gian chờ người của hội Hải Đường Huynh Đệ đến, để bọn họ làm chỗ dựa cho các người?”
Sắc mặt Ngụy Thế Minh thay đổi, ánh mắt ông ta nhìn về phía Hứa Thâm đã có chút khiếp sợ.
Lại nói, đây vốn không phải lần đầu tiên ông ấy gặp loại "kẻ điên" này, nhưng bình thường những kẻ điên này chỉ có lực lượng đáng sợ, đầu óc chưa chắc đã tốt, mà người trẻ tuổi trước mặt này thì khác, giống như hắn có thể nhìn thấu tất cả mọi tâm tư và nhược điểm của bọn họ, để rồi vạch trần nó ra không thương tiếc vậy.
Lúc trước, ông ấy vụng trộm truyền tin tức đi, ngoại trừ để bảo vệ bên ngoài đi tới nơi này, càng chủ yếu là truyền tin tức cho hội Hải Đường Huynh Đệ.
"Không sao, vậy chờ thêm một chút đi." Hứa Thâm mỉm cười nói: "Coi như chờ bọn họ đến rồi, tôi lại cho các người lựa chọn, mà không phải ép các người lựa chọn ngay lúc này. Tôi đã rất nhân nhượng rồi đó, các người có hiểu không?”
Ngụy Thế Minh nhìn thấy Hứa Thâm tự phụ như thế, sắc mặt lại biến ảo một trận.
Ông ấy cũng không biết Hứa Thâm dựa vào đâu mà tự tin đến vậy.
Lại nói, trước khi bọn họ lựa chọn giải trừ hợp tác cũng từng điều tra kỹ càng rồi.
Là hội Truy Quang bên kia gặp phải tình huống ngoài ý muốn, cùng lúc tổn thất tới sáu vị thống lĩnh, thực lực giảm mạnh, và với lực lượng của hội Hải Đường Huynh Đệ, tuyệt đối không sợ hội Truy Quang hiện giờ.
Cũng chính miệng hội Hải Đường Huynh Đệ đã cam đoan chuyện này...
Cùng lúc đó, tại khu phố Hải Đường, khu Dạ Oanh.
Chỉ có một số người cao tuổi sống tại nơi đây mới biết khu phố này từng được gọi là gì, còn những người trẻ tuổi đều không biết cũng chẳng quá quan tâm, dù sao nó cũng chỉ là một cái tên mà thôi.
Nhưng nơi này lại là đại bản doanh của hội Hải Đường Huynh Đệ.
Và chuyện sửa đổi tên của khu phố, chỉ là một loại thủ đoạn nhỏ để thể hiện thế lực bang hội mà thôi.
Nhưng đúng là chuyện này mang đến hiệu quả không tồi.
Nó khiến cho nhân viên tầng dưới cùng của bang hội, có được một loại tâm lý tự tin và lực lượng ngưng tụ mạnh mẽ với bang hội.
Lúc này đây, ở xung quanh một đống kiến trúc cao chót vót nằm ngay trung tâm khu phố, có từng bóng người nhanh chóng xuyên qua dòng người đi lại đông đúc trên đường, rồi vội vàng đi tới, ẩn nấp trong bóng tối ngay sát bên tòa cao ốc phụ cận…
Hết thảy đều được bảo vệ nghiêm ngặt.
Rất nhanh sau đó, trong một gian phòng hội nghị nằm phía trên mảnh sương mù một mực bao trùm phần bên dưới của tòa nhà cao tầng kia, dần dần có người xuyên qua từ vách tường, bước ra bên ngoài, lần lượt tìm chỗ ngồi xuống bên cạnh chiếc bàn được đặt ở trung tâm.
Bọn họ chính là người quản lý của hội Hải Đường Huynh Đệ.
Sáu chỗ ngồi nhanh chóng đầy đủ.
“Nghe nói tập đoàn Minh Đăng đã xảy ra chuyện?”
“Khẩn cấp như vậy? Hẳn không phải chuyện nhỏ. Tôi nhớ lúc trước tập đoàn Minh Đăng có hợp tác với hội Truy Quang, hiện tại bọn họ xảy ra chuyện không may, chẳng lẽ do hội Truy Quang bên kia tới gây phiền toái?”
Sáu người ngồi trên sáu chiếc ghế, có già có trẻ, khí chất đều có chút thần bí và tà mị.