“Đúng vậy, tập đoàn Minh Đăng bên kia truyền đến tin tức, nói có người lẻn vào tổng bộ của bọn họ, tất cả lãnh đạo cao tầng của bọn họ đều bị nhốt trong phòng hội nghị. Không cần phải nghĩ nhiều, chỉ trảm khư giả hình thái thứ hai, mới có thể làm được loại chuyện này. Và nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn là hội Truy Quang bên kia tự mình tới cửa tìm bọn họ tính sổ rồi.” Thủ lĩnh hội Hải Đường Huynh Đệ ngồi ở phía trên, lạnh nhạt nói.
Tuy khuôn mặt lãnh khốc của gã vẫn mang theo dáng vẻ của một chàng thanh niên, nhưng đôi mắt rất sắc, có một loại sát khí trầm ổn.
“Thật đáng thương. Không biết những con cừu béo kia đã chết chưa? Thật khiến người ta ưu thương mà.” Một lão giả khác với đôi mắt buồn bã, vẻ mặt u sầu, tựa như vô cùng thương cảm vì tình cảnh mà đám cao tầng của tập đoàn Minh Đăng đang gặp phải.
Thủ lĩnh lạnh lùng nói: “Còn chưa chết, chỉ là rất nhanh sẽ chết thôi.”
“Ồ, vậy thật sự là đáng thương, chưa chết nhưng lại phải chịu đựng nỗi sợ hãi của cái chết, thực sự là làm người ta ưu thương mà…” Lão giả thở dài, mang vẻ mặt từ bi và thương cảm.
“Hiện tại tập đoàn Minh Đăng là chó của chúng ta, đánh chó phải ngó mặt chủ, hội Truy Quang dám trực tiếp tìm tới tận cửa, có phải là quá kiêu ngạo rồi không? Chẳng lẽ bọn họ cố ý làm vậy cho chúng ta xem sao?” Một thanh niên khác dò hỏi.
“Đương nhiên là vậy rồi.” Một người trung niên râu ria xồm xoàm, với vẻ mặt ngại ngùng xấu hổ, cử chỉ như con gái, lập tức che miệng cười khẽ, nói: “Ba ba nói, nếu chúng ta cứ mặc kệ, là đang cổ vũ cho uy thế của hội Truy Quang đó, trong khi tình cảnh hiện tại của bọn họ cũng không tốt lắm đâu.”
“Hội Truy Quang đã tổn thất 6 vị thống lĩnh. Tin tức này vốn không thể che giấu được, nhân chứng quá nhiều, nghe nói là cao tầng loạn chiến, hiện tại chỉ còn lại 3 vị thống lĩnh, cộng thêm Mộc Vương kia, là 4 người.”
Một thanh niên khác, thoạt nhìn tương đối bình thường, lặng lẽ nói: “Mộc Vương kia rất có khả năng là hình thái thứ hai đỉnh phong, nắm giữ trạng thái khư lực cực hạn, không dễ đối phó, cũng may tính cách của người này khá trầm ổn, không dễ ra tay và lộ diện, dù lần này bên kia muốn hành động mang đến tác dụng uy hiếp, cũng chỉ có thể điều động ba vị thống lĩnh còn lại, nhưng chỉ dựa vào đó mà muốn giật đồ ăn từ miệng chúng ta, đã hỏi qua chúng ta chưa?”
“Tình huống hiện tại bên Minh Đăng không rõ ràng, nhưng mặc kệ như thế nào, tập đoàn Minh Đăng vừa hợp tác cùng chúng ta, cao tầng của bọn họ liền bị người ta tiêu diệt, sau này mặt mũi của chúng ta biết để vào đâu?”
Thanh niên mới đặt câu hỏi lúc trước, nhanh chóng đứng dậy nói: “Để tôi đi giải quyết chuyện này đi.”
“Một mình anh không đủ.” Thủ lĩnh Hải Đường lạnh lùng nói: “Năm người các anh cùng đi đi, nếu thấy Mộc Vương, lập tức thông báo cho tôi biết, còn nếu Mộc vương không có mặt… Vậy hãy để hội Truy Quang bên kia hiểu rõ hơn một chút, đến tột cùng khu Dạ Oanh là địa bàn của ai.”
“Thật đáng thương, hẳn là lần này hội Truy Quang lại tổn thất thống lĩnh rồi, Mộc Vương sẽ khổ sở lắm đây…” Lão giả có vẻ mặt từ bi kia thở dài, rồi từ tốn đứng dậy.
Người đàn ông trung niên râu ria xồm xoàm cười hì hì, vỗ tay nói: “Thật thú vị, lại có chuyện vui rồi.”
…
…
Trong phòng hội nghị của tập đoàn Minh Đăng.
Đám người Ngụy Thế Minh đứng dựa vào tường, như một đám đà điểu chen chúc vào nhau, không một ai dám thở mạnh, sắc mặt cả đám đều khẩn trương nhìn thanh niên đang thản nhiên ngồi phía trước.
Trong giây phút này, sự sống chết của họ đều nằm gọn trong một ý niệm của đối phương.
Bọn họ chỉ cầu nguyện, đám tiếp viện của hội Hải Đường Huynh Đệ có thể mau chóng đến đây càng sớm càng tốt, bọn họ không muốn những người kia đến đây chỉ để nhặt xác mình đâu.
“Vẫn chưa suy nghĩ kỹ sao?” Hứa Thâm nhìn Ngụy Thế Minh, thở dài: “Xem ra anh vẫn chưa đủ thông minh. Ừm nếu chưa từ bỏ ý định, vậy cứ từ từ mà chờ đi.”
Sắc mặt Ngụy Thế Minh trở nên cực kỳ khó coi, suy nghĩ trong đầu điên cuồng chuyển động, ông ấy không thể đáp ứng Hứa Thâm, nếu không chờ hội Hải Đường Huynh Đệ tới, lại đuổi Hứa Thâm đi… ông ấy nên đối mặt với hội Hải Đường Huynh Đệ như thế nào đây?
Ở bất cứ chỗ nào, cỏ đầu tường cũng không được người ta yêu mến.
Phòng hội nghị vô cùng yên tĩnh, nhóm trảm khư giả ở ngoài cửa đã xuyên qua thiết bị phá khư, tiến vào trong phòng hội nghị, sau đó lặng lẽ canh giữ trước mặt Ngụy Thế Minh và các vị cao tầng khác, vẻ mặt ai nấy đều vô cùng khẩn trương, không một ai dám hành động lỗ mãng.
Bọn họ đều hiểu dù nhóm người bên mình đã tản ra bao vây người trẻ tuổi trước mắt, nhưng đối phương lại là tồn tại hình thái thứ hai.
Chỉ những trảm khư giả mới hiểu, tồn tại hình thái thứ hai đáng sợ đến mức nào.
Và khẳng định một điều rằng, người này không phải đối tượng mà trảm khư giả giai đoạn đầu như bọn họ có thể đối phó được.
Hứa Thâm cũng không sốt ruột, hắn vẫn kiên nhẫn chờ đợi.
“Có thứ gì đó đang tới nha.” Bỗng nhiên, Mai Phù đang ngồi bên cạnh Hứa Thâm, chợt quay đầu nhìn thoáng qua đằng sau, tiếp đó lại quay đầu, khe khẽ nói với Hứa Thâm.
Trong lòng Hứa Thâm khẽ động, là hội Hải Đường Huynh Đệ sao?
Nhưng trước khi tới đây, hắn đã xem qua vị trí của tổng bộ của tập đoàn Minh Đăng và hội Hải Đường Huynh Đệ, hai bên cách nhau một đoạn đường khá xa, dù đám người đối phương chạy đến nơi này với tốc độ cao nhất cũng không nhanh được như vậy chứ?
Bởi vì lúc này đã sớm hơn dự đoán của hắn ít nhất là ba hoặc năm phút rồi.
Hứa Thâm quay đầu nhìn lại, đồng thời mở ra Khư Nhãn, nhìn xuyên thấu vách tường, rồi ngay sau đó, sắc mặt hắn lập tức thay đổi.
Mà lúc này ở trong phòng hội nghị, ánh mắt của đám cao tầng tập đoàn Minh Đăng vốn đang thời thời khắc khắc đều rơi trên người Hứa Thâm, cũng nhìn thấy sắc mặt của hắn nhanh chóng biến đổi.
Đầu tiên, tất cả bọn họ đều ngẩn ra, nhưng ngay tiếp theo trong lòng trào dâng sung sướng, thậm chí trong mắt cũng không nhịn nổi lập tức ánh lên vui mừng.
Là đội tiếp viện của hội Hải Đường Huynh Đệ tới rồi sao?
Lúc trước, bọn họ nhìn thấy Hứa Thâm tự phụ như vậy, cả đám còn tưởng rằng hắn có thủ đoạn nào khác, hoặc còn một vài vị thống lĩnh nào khác của hội Truy Quang cũng có mặt ở nơi này, không nghĩ tới hết thảy đều là giả vờ. Hội Hải Đường Huynh Đệ bên kia vừa tới, hắn đã chột dạ rồi.
Đáng đời!