Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 520 - Chương 520. Biết Sai Thì Phải Sửa!

Chương 520. Biết Sai Thì Phải Sửa! Chương 520. Biết Sai Thì Phải Sửa!

Tuy Ngụy Thế Minh không phải trảm khư giả, nhưng ông ấy cũng là người ngồi trên địa vị cao tới mười mấy năm, cũng coi như gặp qua không ít hoàn cảnh rồi. Rất nhanh, ông ấy đã thay đổi sắc mặt, vội vàng xoay người cười làm lành: "Vâng, ngài nói phải, chúng tôi cũng đang định họp, tìm ra ai là người đưa ra phương châm sai lầm này. Chuyện này nhất định phải truy cứu trách nhiệm. Lần này khiến cho Hứa tiên sinh phải tự mình đi một chuyến, là lỗi của chúng tôi."

"Biết sai thì phải sửa." Bạch Nha lạnh nhạt nói: "Biết sửa như thế nào chưa?"

"Biết, biết."

Bạch Nha khẽ gật đầu, chợt liếc mắt nhìn một vị cao tầng còn lại, lạnh lùng nói: "Nếu thuộc hạ vụng về, thì đổi một tên thông minh chút, đừng sử dụng mấy kẻ ngu dốt, toàn làm hỏng chuyện lớn."

"Vâng, đều nghe Bạch Nha tiên sinh dạy bảo." Ngụy Thế Minh vội vàng cúi đầu khom lưng, hồn nhiên không nhìn ra chút uy nghiêm nào của một người ngày thường đều sống an nhàn sung sướng trong nhung lụa.

Rõ ràng tuổi đời thanh niên trước mắt kém hơn ông ấy rất nhiều, nhưng hiện tại chênh lệch giữa hai người bọn họ bỗng trở thành kém tới hai bối phận, còn phát triển theo hướng ngược lại.

"Được, vậy một lát nữa mấy người tự thương lượng xem, bên mình nên sửa sai thế nào đi." Bạch Nha dặn dò đám người Ngụy Thế Minh xong, lập tức quay đầu nhìn về phía Hứa Thâm, nói: "Hứa tiên sinh, nếu bọn họ phạm sai lầm, thì cứ để chính bọn họ tự nghĩ biện pháp giải quyết bù đắp lại, còn chúng ta qua bên kia ngồi trước, anh thấy thế nào?"

"Được." Hứa Thâm nở nụ cười, cũng nể mặt đối phương, đứng dậy.

"Nhớ sửa chữa cho tốt." Bạch Nha thản nhiên vỗ vỗ bả vai Ngụy Thế Minh, vỗ đến mức khiến cho ông ấy phải cong thắt lưng, sau đó mới cùng những người khác xoay người rời đi.

Bóng dáng bọn họ biến mất vào trong Khư giới, nhưng ở trong mắt đám người Ngụy Thế Minh, lại giống như hoàn toàn tan biến vào hư không.

Hứa Thâm nhìn lướt qua đám người như đà điểu kia, hắn cũng không nhiều lời, đã đi theo mấy người Bạch Nha tiến vào trong Khư giới, rời khỏi nơi này.

Sau khi bóng dáng của đám người Hứa Thâm biến mất, mấy người trong phòng họp im lặng thêm một lát, một mảnh mây đen vốn đang bao phủ trên đỉnh đầu cả đám, cũng chậm rãi tản ra.

Mấy người Ngụy Thế Minh như người đang chìm dưới đáy biển sâu, vốn hít thở không thông, lại được người ta vớt lên bờ, sống sót qua tai nạn.

Từng tiếng thở dốc phập phồng vang lên, mọi người đưa mắt nhìn nhau, đều nhìn ra nỗi kinh hoàng từ trong mắt người đối diện.

Hội Truy Quang bên kia lại có thể khiến hội Hải Đường Huynh Đệ kiêng kỵ đến mức này sao?

Hay là… người thanh niên trước mặt kia, mới là tồn tại khiến cho hội Hải Đường Huynh Đệ phải kiêng kỵ đến vậy?

Nhưng mặc kệ đáp án là gì, tất cả bọn họ đều hiểu được, tập đoàn Minh Đăng chỉ là một món đồ chơi trong lòng bàn tay những đại nhân vật kia thôi.

Người ta có thể tiện tay lật đổ bất cứ lúc nào.

“Sư phụ!” Vị tuần cảnh trẻ tuổi vừa bị bạt tai trước đó, lập tức cắn răng, nhìn người sư phụ bên cạnh: “Người đã dạy chúng con, khi đối mặt với bọn tội phạm, tuyệt đối không thể dễ dàng khoan nhượng, cũng tuyệt đối không tha thứ. Tình cảnh vừa nãy, rõ ràng bọn họ không có lý do gì đã giết người ngay trước mặt chúng ta, chẳng lẽ đây không phải là phạm tội sao?”

Thanh âm chính nghĩa lẫm liệt của gã vang lên trong phòng hội nghị im ắng, lại có chút vang dội, khiến cho Ngụy Thế Minh và các vị cao tầng khác không khỏi nhìn qua.

Lão tuần cảnh bắt gặp ánh mắt mỉa mai của những người xung quanh, lại có chút đỏ mặt, vội vàng lôi kéo tên đồ đệ quật cường của mình rời khỏi phòng hội nghị, trong miệng nói: “Chuyện này không giống vậy.”

“Không giống ở chỗ nào chứ?”

Khi đám người Hứa Thâm đi xuống dưới lầu, bên ngoài tòa cao ốc đã có không ít người tụ tập. Bọn họ tới vây xem vị cao tầng vừa ngã chết ngay phía trước tòa cao ốc kia, âm thanh bàn tán xôn xao.

Vẻ mặt đám người Hứa Thâm vẫn như thường, nhanh chóng xuyên qua đám đông. Không bao lâu sau, một nhóm bảo vệ từ bên trong tòa cao ốc phía sau nhanh chóng xuất hiện, dọn dẹp hiện trường xung quanh.

Lại thêm một lát nữa, có bảy, tám chiếc xe tuần tra đi đến, điều tra tình huống.

“Anh ta không cẩn thận trượt chân ngã chết.” Và khẩu cung mà bọn họ nhận được từ miệng các vị cao tầng trong phòng hội nghị kia, đều là một câu thống nhất.

Ngoài ra, tuần cảnh bảo an được điều động đến hiện trường cũng cho biết, lời khai trên là đúng sự thật.

Rất nhanh, vụ án này đã dùng lý do là đột tử ngoài ý muốn mà khép lại ngay ngày hôm đó.

Ở phía bên kia, Hứa Thâm cùng năm người của hội Hải Đường Huynh Đệ đang lặng lẽ đứng chờ bên đường. Không bao lâu sau, một chiếc xe vận tải đã nhanh chóng chạy đến.

Mấy người bọn họ rời khỏi Khư giới.

Hứa Thâm kéo theo thi thể con khư thú bị hắn chém giết trước đó, cũng cùng mấy người kia rời khỏi Khư giới, rồi nhanh chóng khiêng cái xác nọ ném vào bên trong xe vận tải.

Hắn báo địa chỉ cho tài xế, sau đó không quan tâm tới cái xác kia nữa, mà đi theo năm người của Hải Đường Huynh Đệ, cùng lên một chiếc xe đắt tiền khác, trở về tổng bộ của bọn họ.

Về phần thi thể, nó sẽ lập tức được vận chuyển về tổng bộ của hội Truy Quang.

Hứa Thâm cần lợi dụng kỹ thuật cắt khư thú ở hội Truy Quang, để lấy ra những thứ có thể dùng được từ trong người con khư này.

Phải biết rằng, muốn tạo ra khôi giáp và những kiện binh khí mạnh mẽ, đều phải dùng thi thể của khư làm nguyên liệu rèn.

“Đến rồi.” Chiếc xe ngừng lại trên khu phố Hải Đường.

Nơi này đầy rẫy những khung cảnh xa hoa trụy lạc, náo nhiệt vô cùng. Trên khắp các con phố đều là những tiệm vàng đắt đỏ, những cửa hàng sang trọng, cùng một số địa điểm giải trí yêu thích chuyên dành cho các phú hào.

Ở ven đường, có thể tùy ý trông thấy các cô gái với những đôi chân dài gợi cảm lộ ra bên ngoài. Bọn họ được đám người giàu có mặc tây trang giày da nâng đỡ, rồi cả hai cùng ngồi trên chiếc xe mui trần sang trọng, rời đi.

Chiếc xe chở đám người Hứa Thâm đi tới, các phương tiện bên đường khác vừa thoáng nhìn thấy biển số xe, toàn bộ đều nhanh chóng né tránh, bao gồm cả những người đi bộ hai bên đường…

Ai nấy đều hướng ánh mắt kính sợ về phía chiếc xe kia.

Chiếc xe ấy dừng lại phía trước tổng bộ của hội Hải Đường Huynh Đệ.

“Hứa tiên sinh, xin mời.” Bạch Nha đi ở phía trước, khẽ mỉm cười nói.

Bình Luận (0)
Comment