Ngụy Thế Minh vừa trông thấy, lập tức gọi ra tên của năm người bên phía hội Hải Đường Huynh Đệ, coi như ông ta cũng là người quen của nhóm cao tầng hội này.
Tuy trước mắt có phát hiện ra hai người bản thân chưa bao giờ gặp qua, nhưng điều này cũng chẳng ảnh hưởng gì đến sự kích động trong lòng ông ấy.
Nói thật, lúc trước, ông ấy còn không dám xác định, rút cuộc hội Hải Đường Huynh Đệ có phái viện trợ tới hay không, không ngờ đến lúc này, người ta chẳng những đến đây, còn một lần tới tận năm người!
Ngay cả vị đại nhân vật trong mắt ông ấy như Bạch Nha tiên sinh kia, cũng tự mình lộ diện, mà hai người còn lại trong nhóm bọn họ kia, rất có khả năng là tồn tại cùng cấp.
Đến đây, Ngụy Thế Minh lập tức nhìn sang Hứa Thâm.
Cả người hắn đẫm máu, có vẻ như thân thể đã trọng thương, rõ ràng vừa bị người ta giáo huấn xong.
"Bạch Nha tiên sinh, ngài phải làm chủ cho chúng tôi!" Một vị cao tầng bên cạnh Ngụy Thế Minh vội vàng đứng lên, khóc lóc kể lể, nói: "Người này tuyên bố nếu các ngài không đến, sẽ đuổi tận giết tuyệt chúng tôi. Đúng là vô pháp vô thiên mà!"
Vẻ mặt bình tĩnh của thanh niên dẫn đầu lập tức chuyển thành lạnh lùng, nói: "Câm miệng."
Ngụy Thế Minh nơm nớp lo sợ tiến lên, trên mặt đầy vẻ tươi cười, nói: "Bạch Nha tiên sinh, làm phiền ngài phải tự mình chạy tới một chuyến. Đúng rồi, ngài có nhìn thấy con quái vật nào ở bên ngoài không? Lúc trước có con quái vật xâm nhập..."
Khoé miệng Bạch Nha thoáng co rúm lại, con quái vật mà đối phương nói, đã bị Hứa Thâm giải quyết, còn ăn luôn nội tạng rồi.
"Người này nói năng có chút bậy bạ, khiến người khác thấy phiền." Hứa Thâm kéo ghế dựa ra ngồi xuống, cười cười nói.
Tất nhiên người mà hắn vừa nói chính là vị cao tầng vừa xông lên khóc lóc kể lể trước đó.
Đám người Ngụy Thế Minh vừa trông thấy dáng vẻ thản nhiên của Hứa Thâm, trong lòng đều sửng sốt, sắc mặt tất cả khẽ biến, bọn họ vừa ý thức được tình huống có chút khác biệt so với tưởng tượng của mình.
"Nếu Hứa tiên sinh cảm thấy ông nói năng bậy bạ, làm người khác phiền hà, vậy ông im lặng một chút đi." Lão giả có vẻ mặt u sầu ở bên cạnh, lập tức thở dài nói: "Đã học được cách nói chuyện, lại không học được cách câm miệng, thật là đáng thương."
Lão nói xong, lại từ từ đi tới trước mặt người đàn ông trung niên kia, rồi trước vẻ mặt kinh ngạc xen lẫn kinh hoảng của gã, lão túm lấy phần quần áo phía sau lưng gã.
Ừm… chất lượng của bộ quần áo này rất tốt, không bị rách toạc ra.
Sau đó, lão nhìn về phía Hứa Thâm.
Hứa Thâm vừa chống khuỷu tay lên bàn, ngón tay khẽ lau qua chóp mũi một cái, tựa như muốn ngửi hương vị của ngón trỏ, nhưng hành động rất nhỏ này, lại khiến lão giả bên kia hiểu được ý của hắn.
Lão lập tức vung tay, âm thanh cửa sổ pha lê vỡ vụn vang lên.
Một tiếng kêu thảm thiết truyền đến từ bên ngoài, vị cao tầng kia vừa bị ném thẳng ra bên ngoài tòa cao ốc.
Nơi này là tầng cao nhất.
Tiếng kêu hoảng sợ thảm thiết nhanh chóng đi xa, sau đó đột nhiên ngưng bặt, còn mơ hồ có thể nghe được một tiếng trầm đục nặng nề.
Trong phòng họp lập tức lặng ngắt như tờ.
Đám người Ngụy Thế Minh kinh ngạc nhìn một cảnh này, con ngươi co rút lại, trên mặt không nhịn được lộ ra vẻ kinh hãi.
Không phải đám người kia đến giúp bọn họ sao?
Vì sao... Lại biến thành giúp Hứa Thâm rồi? !
Mấy vị cao tầng khác còn muốn tiến lên khóc lóc kể lể, trong nháy mắt, sắc mặt tất cả đều trắng bệch, run rẩy không dám hé răng nửa lời.
"Ông… các người!" Bỗng nhiên, giọng nói của thanh niên trẻ tuổi vang lên, tràn ngập kinh phẫn.
Chỉ thấy một người thanh niên mặc trang phục tuần cảnh, đang đứng trong đám bảo vệ, trực tiếp rút súng kíp bên hông ra, căm tức nhìn vị lão giả từ bi kia: "Ông… ông xem mạng người như cỏ rác. Tôi mặc kệ các người là ai, nhưng làm như vậy là phạm pháp!"
"Khốn nạn!" Một người trung niên bên cạnh vội giằng lấy súng kíp trên tay thanh niên kia, nhanh chóng áp chế đối phương rồi hốt hoảng xoay người cúi đầu nhận lỗi với năm người của hội Hải Đường và Hứa Thâm.
Người này gấp đến độ trên trán toát đầy mồ hôi lạnh.
"Sư phụ, bọn họ..."
"Câm miệng!"
"Nhưng bọn họ phạm pháp!"
"Tôi nói cậu câm miệng! !" Người trung niên hung hăng vung tay tát cho thanh niên nọ một bạt tai.
Người đồ đệ bị đánh kia, lập tức lộ ra vẻ mặt không sao tin nổi, nhưng vị trung niên này cũng không để ý tới gã, lại nhanh chóng quay đầu cười làm lành nói: "Trẻ nhỏ không hiểu chuyện, khiến cho các vị chê cười, nhất định tôi sẽ quản giáo thằng nhóc này thật tốt, hy vọng các ngài đại nhân đại lượng, không chấp nhặt với nó."
"Cũng mặc trang phục tuần tra vào rồi, không được tính là trẻ nhỏ nữa nhỉ?" Lão giả từ bi thở dài nói: "Chẳng lẽ là tâm trí không phát triển?"
"Ai ai." Người trung niên vội vàng gật đầu: "Đúng là đầu óc nó có vấn đề, trí lực không cao."
"Nếu trí lực có vấn đề, thì không được mặc trang phục tuần tra lên người đâu." Lão giả thở dài nói: "Mấy người cho kẻ trí lực có vấn đề vào làm việc, không phải là... Bắt nạt người thành thật sao?"
Sắc mặt người trung niên trở nên trắng bệch, nhưng vẫn cố nặn ra một nụ cười trông khó coi vô cùng, nói: "Theo ý ngài nói, lát nữa trở về tôi sẽ cho nó nghỉ việc, đúng là nó không thích hợp với công việc này."
Lão giả kia khẽ thở dài một cái, lại muốn tiến lên.
"Quên đi." Đúng lúc này, Hứa Thâm mở miệng, lắc đầu nói: "Nên cho người trẻ tuổi có nhiều cơ hội một chút, chúng ta nói chuyện chính sự đi."
Lão giả nọ nghe vậy, lại dừng bước, khẽ thở dài: "Hứa tiên sinh cũng là người trẻ tuổi đó thôi."
Thanh niên có cái tên 'Bạch Nha' bên kia, bình tĩnh nhìn Ngụy Thế Minh trước mặt, nói: "Mấy người đắc tội với Hứa tiên sinh, đắc tội với hội Truy Quang, chính là đắc tội với chúng tôi. Ai cho các người tự ý đơn phương giải trừ hiệp ước với hội Truy Quang? Các người cũng không phải vụ dân đui mù, không hiểu chuyện, vì sao dám chiếm lợi của Hứa tiên sinh?"
Ngụy Thế Minh ngây ngốc sững sờ nhìn đối phương, vẻ kinh ngạc trên mặt chậm rãi biến mất, bàn tay đang đặt trong túi quần thoáng run rẩy một hồi.
Loại thế cục này đã biến hóa vượt xa tưởng tượng của bọn họ, nhưng không thể nghi ngờ, chỉ một hành động này cũng đủ khiến cho ông ấy hiểu ra nhiều chuyện lắm.
Đơn giản chính là … bọn họ không thể trêu vào người trẻ tuổi đang ngồi kia.
Cũng không thể trêu vào hội Hải Đường Huynh Đệ!
Chỉ cần biết kết quả này là đủ rồi, cũng tương đương với tất cả lời nói của Bạch Nha đều thuận lý thành chương (hợp logic).