Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 524 - Chương 524. Có Thể Do Người Anh Phái Đi, Không Đạp Nát Cửa Của Bọn Họ!!!

Chương 524. Có Thể Do Người Anh Phái Đi, Không Đạp Nát Cửa Của Bọn Họ!!! Chương 524. Có Thể Do Người Anh Phái Đi, Không Đạp Nát Cửa Của Bọn Họ!!!

Đêm đó, Chu Viên Viên đi tới khu Mẫu Hoàng liên lạc để chế tạo binh khí.

Hứa Thâm lại lên tầng cao nhất của tổng bộ, nhìn thấy Mộc Vương đã sớm chờ gặp hắn từ lâu.

“Cậu biết hội Hải Đường Huynh Đệ?” Mộc Vương nhìn Hứa Thâm ngồi xuống, đôi mắt khẽ chớp động, bỗng nhiên gã lại có cảm giác bản thân cần phải chú ý tới Hứa Thâm nhiều hơn.

Cho đến nay gã vẫn hoàn toàn không biết, rút cuộc là lúc trước hắn đã dùng loại thủ đoạn gì để bình ổn bang Bạch Trú ở khu Vô Miên?

Tuy chuyện này không có quá nhiều liên quan tới bản thân gã, suy cho cùng, gã cũng chỉ muốn kết quả mà không cần biết quá trình ra sao.

Lại nói, nếu thủ hạ làm bất cứ chuyện gì, cũng cần gã đi quan tâm quá trình, vậy không bằng chính gã tự đi làm cho xong.

Có thuộc hạ chính là để bản thân bớt chuyện mà?

Không phải thế sao?

“Xem như không đánh thì không quen.” Hứa Thâm bâng quơ nói: “Muốn giải quyết chuyện của tập đoàn Minh Đăng, khó tránh khỏi tình huống phải đối đầu với bọn họ.”

“Có một số việc không phải cứ dựa vào vũ lực là có thể giải quyết êm xuôi.” Mộc Vương khẽ gật đầu.

Gần như gã đã có thể tưởng tượng ra quá trình Hứa Thâm làm quen với thế lực này rồi, nhưng gã không còn trẻ nữa, cũng không đồng tình với chuyện sử dụng vũ lực để giải quyết vấn đề.

Trong suy nghĩ của gã, có một số việc chỉ cần nói vài câu liền có thể ứng phó được, nhưng những người trẻ tuổi thường quá mức kích động, luôn muốn dùng vũ lực để giải quyết.

“Có lẽ vậy.” Hứa Thâm không nói nhiều về vấn đề này, hắn lạnh nhạt hỏi: “Anh còn vấn đề gì nữa không?”

“Không nên mạo hiểm gây thù hằn cho hội của chúng ta, tuy chúng ta không e ngại, nhưng cũng không muốn có quá nhiều phiền toái.” Mộc Vương nói.

Thì ra là lo lắng... Hứa Thâm thoáng hiểu ra.

Nhưng hiểu được mục đích mà đối phương chờ gặp mình ở đây, lại khiến trong lòng hắn có chút buồn cười và khinh rẻ.

Chẳng lẽ gã Mộc Vương trước mắt đã ngồi ở vị trí cao quá lâu, nên quên mất mùi máu tươi rồi sao?

“Tôi sẽ có chừng mực.” Hứa Thâm đứng dậy nói: “Nếu không còn chuyện gì khác, anh nghỉ ngơi sớm đi.”

Nói xong, thấy Mộc Vương không nói gì nữa, hắn liền xoay người rời đi.

“Hợp lực giải quyết đại khư cùng hội Hải Đường Huynh Đệ...” Đôi mắt Mộc Vương khẽ nheo lại, gã hy vọng Hứa Thâm chỉ dốc sức vì hội Truy Quang mà thôi.

Hắn có thêm một tầng thân phận ở cục Khư Bí, đã đủ khiến gã cảm thấy chướng mắt lắm rồi, nhưng Hứa Thâm của hiện giờ, lại giống như một con chim sổ lồng, mang tới cho gã cảm giác bản thân rất khó trói buộc được đối phương.

Hơn nữa bản thân Hứa Thâm chính là hình thái thứ hai, được các thế lực khác ưu ái là chuyện thường tình.

...

Chờ tới khi Hứa Thâm trở lại khu phố Nham La, hắn đã nhận được tin tức từ phía Chu Viên Viên.

Cô thông báo thi thể đại khư đã được kiểm tra đo lường qua, vảy và xương cột sống của nó có thể chế tạo thành khư binh, còn thịt của đại khư đã được thu về, số lượng này có thể đổi được 110 ống Tịnh Khư Tề cao cấp.

Cô hỏi Hứa Thâm có đồng ý hay không.

Hứa Thâm cân nhắc một chút, sau khi hắn so sánh với tư liệu đã tìm được trong hội lúc trước, cảm giác số lượng này không sai biệt lắm, liền đồng ý.

Về phần Chu Viên Viên có ăn một chút chênh lệch giá hay không, Hứa Thâm lại chẳng cần quan tâm tới.

Suy cho cùng, người ta đi làm việc cũng phải kiếm được một chút lợi ích, hơn nữa có thể bán khư thú với giá cao hơn, cũng là bản lĩnh của Chu Viên Viên.

Chu Viên Viên nghe Hứa Thâm đồng ý, lại tiếp tục thông báo, hắn phải đợi một tuần mới có thể lấy được khư binh đặc chế.

Hứa Thâm cũng đoán trước được chuyện này, nên không quá bất ngờ.

Tịnh Khư Tề cao cấp lại khá nhanh, ba ngày sau đã có thể nhận được.

“Xem ra vẫn là người của khu Mẫu Hoàng bên kia có thủ đoạn, Nghĩ Hậu muốn bồi dưỡng người bên cạnh, dù nội thành có ngăn chặn như thế nào, cũng không dám ngăn chặn Nghĩ Hậu. Nếu không cô ấy vốn là quân vương sao có thể nhịn được cơn tức giận này? Chịu đựng như vậy chẳng phải quá uất ức rồi sao?” Ánh mắt Hứa Thâm chớp động, quả nhiên đầu nhập vào bóng râm của một cây đại thụ lớn như quân vương, luôn là lựa chọn chính xác.

Hắn ngồi trong phòng của mình, cân nhắc một lát, lại liên lạc với bang chủ Trần Thanh Vân của bang Bạch Trú.

Chờ Trần Thanh Vân tìm được chỗ vắng vẻ, Hứa Thâm lập tức nói ngắn gọn về chuyện hợp tác với hội Hải Đường Huynh Đệ cho hắn nghe.

“Cậu lại có thể lôi kéo hợp tác với bọn họ?” Trần Thanh Vân có chút giật mình, gã biết Hứa Thâm là thống lĩnh của hội Truy Quang, nhưng cánh tay của hội Truy Quang đâu có dài đến vậy?

Tuy hội Hải Đường Huynh Đệ nằm ở khu Dạ Oanh, nhưng bọn họ chính là địa đầu xà khu này, ngay cả gã cũng từng nghe nói đến.

Lại nói lúc trước, bang Bạch Trú cũng từng có ý đồ vươn tay đến khu Dạ Oanh, nhưng kế hoạch chưa kịp triển khai đã gặp phải trở ngại. Và trở ngại này chính là hội Hải Đường Huynh Đệ.

Thứ mà hội Hải Đường Huynh Đệ bên kia buôn bán, có hiệu quả tương tự như hàng trong tay bang Bạch Trú bọn họ, chỉ là nguồn hàng của bọn họ đến từ nội thành, mà nguồn hàng của đối phương lại có thể sản xuất ở thành Để.

“Rất kỳ lạ sao?” Hứa Thâm hỏi ngược lại.

“Đám người này chính là dầu muối đều không ăn, còn ỷ thế làm càn. Lúc trước tôi từng phái người đi đàm phán, nhưng cả cửa cũng không được bước vào.” Trần Thanh Vân nghĩ đến một chút chuyện cũ, trong lòng trào dâng tư vị khó hiểu.

Dù chuyện này đã sớm trôi qua, mỗi bên lại bá chủ một phương, không xâm phạm lẫn nhau, nhưng gã thực sự không ngờ, có một ngày cả hai lại tìm được cơ hội hợp tác.

“Có thể do người anh phái đi, không đạp nát cửa của bọn họ.” Hứa Thâm nói.

Trần Thanh Vân hơi giật mình, nhưng gã cũng lập tức hiểu được ẩn ý bên trong câu nói của Hứa Thâm, đồng thời cũng càng thêm kiêng kỵ hắn hơn vài phần.

Phải biết rằng trong hội Hải Đường Huynh Đệ có ước chừng sáu trảm khư giả hình thái thứ hai, nghe nói còn có tồn tại bí ẩn nào đó nữa, vậy mà Hứa Thâm vẫn có thể làm cho bọn họ cam tâm cúi đầu khuất phục.

Quá trình này ra sao, ngay cả gã cũng khó mà tưởng tượng nổi.

Lại nói, lúc trước Trần Thanh Vân bị Hứa Thâm dùng súng ngắm hủy diệt thân thể, bởi vậy gã không thể không cúi đầu với Hứa Thâm, nhưng trong lòng ít nhiều vẫn còn một chút không phục.

Nhưng càng ngày, chút không phục ấy càng có xu hướng co cụm lại, cũng tỷ lệ thuận với chuyện gã dần dần chấp nhận sự thật là mình đã bán bản thân cho giặc rồi!

Bình Luận (0)
Comment