“Tóm lại, đừng để bọn họ biết được quan hệ giữa tôi với anh, nếu bọn họ muốn dò xét, cứ tiết lộ ra một chút, nhưng nên nhớ rằng, giữa chúng ta là mối quan hệ hợp tác bình thường, nhiều nhất là có chút thân mật thôi.” Hứa Thâm dặn dò.
Trần Thanh Vân gật đầu: “Tôi hiểu rồi.”
“Mượn cơ hội lần này, các anh cũng có thể mở rộng thị trường nguyên liệu thịt đến khu Dạ Oanh, làm lớn một phen.” Hứa Thâm nói.
Trần Thanh Vân nở nụ cười, chỉ cần có thể xé mở một khoảng trống ở khu Dạ Oanh là được. Gã rất có lòng tin đối với nguyên liệu thịt của mình, một khi thẩm thấu được vào, chờ người bên kia không thể tách rời thịt bên bọn họ, đến lúc đó, hội Hải Đường Huynh Đệ muốn áp chế cũng khó.
Cuộc gọi chấm dứt.
Hứa Thâm ngồi lặng trong phòng, cân nhắc một chút, cuối cùng vẫn lựa chọn thừa dịp còn chút tinh lực, tiếp tục tu luyện một lát.
Hắn gọi “Ca ca” của Mặc Hải Minh ra, để cho gã xuyên qua màn sương mù chung quanh, tiếp nhận lễ rửa tội của sương mù, cũng có thể đề cao lực phòng ngự của bản thân “Ca ca”.
Còn hắn ở bên kia lại lập tức rút kiếm tiếp tục luyện tập.
Hai ngày sau, Liễu cục lại tìm Hứa Thâm đến, ông ấy muốn hắn cùng mình tham gia một buổi tụ hội phú hào ở khu Hắc Quang.
Tại buổi tụ hội, Hứa Thâm gặp được cha con nhà Ngả Lâm Na.
“Hứa ca ca, em có viết cho anh mấy phong thư, anh đã nhận được chưa?” Vừa mới gặp mặt, Ngả Lâm Na đã cực kỳ vui mừng chạy tới hỏi thăm hắn.
Hứa Thâm có chút kinh ngạc, hỏi lại: “Thư sao?”
“Hứa đội trưởng người ta là người bận rộn, con đừng gây thêm rắc rối cho người ta nữa.” Ba ba cô ấy đứng bên cạnh, vội vàng nói.
Liễu cục cười cười: “Gần đây Tiểu Hứa khá nhàn, khẳng định là tự mình đi khắp nơi chơi bời một phen rồi. Hiện tại trong cục cũng chẳng có nhiều nhiệm vụ cần Tiểu Hứa ra tay, chỉ còn lại vài nhiệm vụ nhỏ, những người khác đều có thể làm được.”
Hứa Thâm nhìn ánh mắt chờ đợi của Ngả Lâm Na, suy nghĩ một chút mới nói: “Hẳn là tôi đã quên xem hòm thư rồi, cô gửi đến địa chỉ trong cục của tôi sao?”
“Ừm.” Ngả Lâm Na liên tục gật đầu.
Hứa Thâm hỏi: “Hiện tại đã gặp mặt, có chuyện gì cô có thể trực tiếp nói với tôi cũng được.”
Liễu cục nghe vậy, không khỏi lườm Hứa Thâm một cái, nói: “Có một số lời sao người ta có thể nói trước mặt được? Cậu cứ nói trắng ra như vậy, trong tương lai không tìm được bạn gái đâu.”
Tựa như Ngả Lâm Na nghe ra một chút ẩn ý gì đó trong lời nói của Liễu cục, hai má liền phiếm hồng. Cô bé thật cẩn thận liếc mắt đánh giá Hứa Thâm.
Hứa Thâm hơi ngạc nhiên, hắn lại bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Liễu cục một cái: “Cục trưởng hình như ngài rất hiểu tâm tư của con gái?”
“Đương nhiên...” Liễu cục hơi ngẩng đầu, trong ánh mắt lộ ra một chút tự hào.
“Nhưng hình như cục trưởng cũng chưa lập gia đình?” Hứa Thâm hỏi.
“...”
Lý Mỹ Na đang đứng bên cạnh, lập tức che miệng.
“Cô hức hức cái gì mà hức hức?” Liễu Tích Xuyên tức giận trừng mắt liếc cô ấy một cái.
“Tôi bị cảm mạo.” Lý Mỹ Na vẫn che miệng, giọng nói đã có chút biến dạng.
Liễu Tích Xuyên lườm một cái, cũng chẳng buồn để ý tới cô ấy nữa, ông lại quay sang nói với Hứa Thâm: “Cậu không thể so sánh với tôi được. Là năm đó tôi quá bận rộn dốc sức vì Nghĩ Hậu, nhưng cậu không giống.”
“Chỗ nào không giống chứ? Tôi cũng phải dốc sức vì nhân dân.” Hứa Thâm nói.
Liễu Tích Xuyên tức giận nói: “Đừng có nói loại lời không có tiền đồ này nữa. Được rồi, đi ăn uống thôi, Ngả Lâm Na, cháu dẫn Tiểu Hứa đi dạo khắp nơi đi, cậu ta là cái hũ nút, cháu đừng để ý.”
(Hũ nút: Ở đây chỉ những người hay nói và hành động mấy điều kỳ quái làm người khác phát bực)
Ngả Lâm Na khẽ gật đầu, nhưng rõ ràng là cảm xúc đã không còn cao hứng như trước nữa, tựa như cô ấy đã nghe ra ý tứ trong lời nói của Hứa Thâm rồi.
Chờ sau khi mấy người Liễu cục rời đi, Hứa Thâm cũng theo Ngả Lâm Na chậm rãi đi dạo trong trang viên bên ngoài khu tụ hội. Hai người nhàn nhã tản bộ vòng quanh.
Ở chung quanh nơi này có khá nhiều đài phun nước, bên dưới tán cây râm mát lại là bãi cỏ xanh tươi mướt mắt, bởi vậy ngoại trừ hai người bọn họ, những nơi khác còn có vài nhóm thiếu gia tiểu thư trẻ tuổi đang tụ tập cùng một chỗ, vụng trộm nói chuyện riêng.
Hứa Thâm còn nhìn thấy một đôi nam nữ trẻ tuổi đang dính vào nhau tại một góc nào đó bên dưới bóng râm.
Thật rõ ràng, những phú hào tham dự buổi tụ hội này, đều có mục đích riêng của mình.
“Hứa ca ca, nghe nói chuyện mà các anh đang làm đều rất nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng, đúng không?” Ngả Lâm Na cúi đầu đi lại trong chốc lát, tựa như không chịu nổi bầu không khí trầm mặc này, cô quyết tâm, cố lấy dũng khí nhìn về phía Hứa Thâm, dè dặt hỏi một câu.
Nhưng vừa chạm phải ánh mắt của hắn, cô lại lập tức cúi đầu.
“Ừm.” Hứa Thâm gật đầu.
Hắn nghĩ đến những người đã chết trong tay mình... Ừm, đúng là rất dễ mất mạng.
“Vậy anh dự định làm công việc ấy cả đời sao?” Ngả Lâm Na hỏi.
Hứa Thâm hơi sững sờ, câu này hỏi thực chất phác, nhưng vừa nghe được điều này, bỗng nhiên hắn chợt nhận ra, đúng là bản thân mình chưa từng suy nghĩ về vấn đề dó.
Làm cả đời sao?
Cả đời trảm khư ư?
Hứa Thâm thoáng suy nghĩ một chút, có rất nhiều ý niệm dâng lên trong đầu. Sau đó, hắn khẽ lắc đầu, nói: “Chỉ là tạm thời thôi, trong tương lai, loại chuyện này sẽ được giao lại cho người khác tới xử lý.”
“Vậy anh đã nghĩ tới chuyện nghỉ hưu rồi hả?” Ngả Lâm Na dùng tư duy của mình để lý giải ý nghĩa trong câu nói của hắn, đôi mắt lập tức lộ ra một tia hy vọng.
“Có thể coi là vậy.” Hứa Thâm mỉm cười, nói: “Nhưng nếu tôi về hưu sớm, sẽ có không ít người phải chịu tội.”
Ánh mắt Ngả Lâm Na thoáng trở nên ảm đạm: “Ba ba cũng thường nói như vậy, em biết cả hai người đều làm việc vì mọi người.”
Hứa Thâm nhìn thấy bộ dáng thương cảm của cô ấy, chợt hỏi: “Vậy còn cô thì sao? Cô chuẩn bị làm gì?”
“Em sắp tốt nghiệp rồi.” Ngả Lâm Na nói: “Sau khi tốt nghiệp, ba ba sẽ sắp xếp cho em vào cục Thuế Kim làm việc, nhưng em không thích loại hoàn cảnh làm việc đó. Em muốn vẽ tranh, muốn chế tác những hình ảnh tốt đẹp kia thành manh họa (tranh dành cho người mù), để cho những vụ dân kia có thể nhìn thấy thế giới mà chúng ta vẫn thường nhìn thấy...”
Nói đến đây, tựa như trong mắt cô có ánh sáng lấp lánh rực rỡ lên.
Hứa Thâm hơi giật mình, không nghĩ tới cô gái ngây thơ hồn nhiên bên cạnh, lại có một giấc mộng như vậy.