Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 526 - Chương 526. Cô Cũng Có Đồ Đệ???

Chương 526. Cô Cũng Có Đồ Đệ??? Chương 526. Cô Cũng Có Đồ Đệ???

“Dường như loại chuyện này sẽ không kiếm được tiền...” Hứa Thâm mở miệng hỏi theo bản năng.

Ngả Lâm Na gật gật đầu, khóe miệng lộ ra nụ cười má lúm như quả lê nhỏ nhắn: “Nhưng không sao, nhà em không thiếu tiền, làm loại chuyện này khiến em cảm thấy rất có ý nghĩa.”

Hứa Thâm hơi trầm mặc, lại gật đầu nói: “Đúng vậy. Đến lúc đó nếu cô có gì cần giúp đỡ, cứ việc nói với tôi.”

Ngả Lâm Na kinh ngạc nói: “Hứa ca ca, anh tán thành ý nghĩ của em sao?”

“Đương nhiên, vì sao lại không tán thành chứ?”

“Em còn tưởng rằng anh sẽ giống với ba em, lập tức mở miệng khuyên bảo em, ông ấy nói con gái mà đi làm loại chuyện này, sẽ không dễ lập gia đình, người khác sẽ ghét bỏ, vì cả ngày đều tiếp xúc với vụ dân.” Ngả Lâm Na nói.

Hứa Thâm hỏi: “Vậy tại sao em lại muốn giúp vụ dân?”

“Bởi vì khi em còn nhỏ, em từng bị lạc mất ba, lúc đó em rất sợ hãi, nhưng em đã gặp được một cậu bé vụ dân, cậu ấy cho em một viên kẹo.” Ngả Lâm Na nói: “Cậu ấy nghĩ em cũng là vụ dân, còn an ủi em đừng khóc...”

Nói đến đây, ánh mắt cô liền ảm đạm xuống.

“Sao vậy?” Hứa Thâm nghi hoặc nhìn cô.

“Sau đó bọn em trở thành bạn bè, em thường xuyên đến thăm cậu ấy, nhưng sau khi cậu ấy biết em là người bình thường, đã không đến tìm em nữa. Chờ về sau này, khi em lại đi tìm cậu ấy, cậu ấy đã chuyển nhà đi rồi.” Biểu cảm trên mặt Ngả Lâm Na có chút khổ sở, mang theo thương cảm nồng đậm.

Hứa Thâm ngẩn người, trong đầu hắn nhanh chóng hiện lên hình ảnh mà cô ấy vừa miêu tả.

Hắn vốn là một vụ dân, đương nhiên có thể cảm nhận được tình huống lúc đó, bao gồm cả nội tâm của cậu bé kia.

Đối với người thường, vụ dân luôn duy trì cảm giác kính sợ, đây là tư duy mà cha mẹ đã quán triệt cho từ khi bọn họ nhỏ.

Có lẽ vào thời điểm đó, cậu bé ấy còn không thừa nhận được đả kích lớn đến vậy.

Về phần chuyển nhà... chỉ khi vụ dân gặp chuyện không may, bọn họ mới phải chuyển nhà, nếu không thường là những người này sẽ luôn ở lại một chỗ, cắm rễ tại đó suốt đời.

“Sau đó em đã nhờ ba ba đi hỏi thăm, nhưng ba ba nghe nói nhà bọn họ đã chuyển đi rất xa rồi, khó mà tìm được.” Ngả Lâm Na cúi đầu nói.

Ánh mắt Hứa Thâm thoáng chớp động, nhưng hắn không nói gì.

“Nếu vụ dân có thể nhìn thấy thế giới của chúng ta, cậu ấy sẽ phát hiện ra nó rất tốt, rất đẹp, không đáng sợ như cậu ấy nghĩ đâu.”

Hứa Thâm trầm mặc, hắn vẫn không nói gì.

Hai người đi hồi lâu, Hứa Thâm nghe Ngả Lâm Na nói rất nhiều chuyện về thời thơ ấu, bao gồm cả một chút chuyện thú vị của nhà hàng xóm.

Chờ tới đêm khuya, Hứa Thâm mới trở lại khu tụ hội, biết được Liễu cục và ba ba của Ngả Lâm Na đều đã trở về.

Hiển nhiên, nhiệm vụ đưa Ngả Lâm Na về nhà, chỉ có thể giao cho hắn.

Hứa Thâm thầm than một tiếng, nhưng cũng không còn cách nào khác, hắn mang theo Ngả Lâm Na lên xe của mình, rồi lái xe đưa cô về nhà.

“Hứa ca ca, khi còn nhỏ anh là người như thế nào vậy?” Ngả Lâm Na ngồi trên xe, tò mò hỏi.

“Khi còn nhỏ tính tình của tôi rất hoang dã.” Hứa Thâm chăm chú nhìn bóng đêm bên ngoài kính chắn gió, nói: “Còn nhớ có một lần tôi đã thử thoát khỏi Đạo Manh tác, rồi chạy loạn khắp nơi, đến một gia đình xa lạ nọ, sau đó bị người ta đá ra bên ngoài. Chờ tới lúc ma ma tìm được tôi đã sắp bị dọa chết rồi. Khi đó, bà cứ liên tục đánh tôi, đánh lấy đánh để một hồi, tới cuối cùng bà ấy lại khóc nấc lên.”

“Hứa ca ca không khóc sao?”

“Khi đó tính tình của tôi rất bướng bỉnh, không bao giờ khóc.”

Ngả Lâm Na che miệng cười khẽ: “Khó trách hiện tại Hứa ca ca lại có thể làm chuyện lớn như vậy, ba ba của em rất tán dương anh.”

Hứa Thâm mỉm cười, hắn bình tĩnh xoay tay lái, rẽ vào con đường đến nhà Ngả Lâm Na.

Không bao lâu sau, hắn đã đưa cô về nhà an toàn.

Ba ba Ngả Lâm Na đi ra đúng lúc, dẫn Ngả Lâm Na trở về, rồi liên tục cảm tạ Hứa Thâm.

Hứa Thâm vẫy vẫy tay chào bọn họ, liền xoay người rời đi.

Chỉ là lúc hắn xoay người, chợt nhìn thấy một bóng dáng mảnh khảnh đang lặng lẽ ẩn núp trong bóng tối phía sau một tòa nhà sát cạnh nhà của Ngả Lâm Na.

Vẻ mặt Hứa Thâm bất động, hắn vẫn giữ nguyên nụ cười, vẫy tay rồi lên xe.

Sáng sớm, Hứa Thâm còn đang ngủ say, lại bị tiếng reo của dụng cụ thông tin đánh thức.

Giọng nói của Tiết Hải Ninh truyền đến từ bên trong dụng cụ truyền tin. Cô ấy muốn thực hiện lời hứa hẹn lúc trước, tặng cho Hứa Thâm một bộ khôi giáp, thuận tiện tới tìm Hứa Thâm luận bàn, kiểm tra thành quả một phen.

Cơn buồn ngủ của Hứa Thâm lập tức tiêu tán, hắn để cô trực tiếp đến chỗ ở của mình.

Lúc trước khi giao chiến cùng con đại khư kia, kiếm của Hứa Thâm đã bị hư hại, trang phục tác chiến cũng bị hao tổn, bởi vậy hắn một mực nhớ mãi không quên khoản thù lao Tiết Hải Ninh đã hứa hẹn này.

Không bao lâu sau đó, bóng dáng Tiết Hải Ninh xuất hiện trước mặt Hứa Thâm.

Ngoài cô ra, còn có hai người một nam một nữ trẻ tuổi khác nữa.

“Bọn họ là?” Hứa Thâm có chút nghi hoặc nhìn hai người phía sau Tiết Hải Ninh, đây là người cô ấy tìm tới để giúp đỡ sao?

“Đồ đệ.” Tựa như Tiết Hải Ninh đã nhìn ra suy nghĩ của Hứa Thâm, cô lập tức hừ lạnh nói: “Vừa lúc bọn họ rảnh rỗi, nên tôi để bọn họ đi theo tới xem một chút, cậu đừng lo lắng.”

“Cô còn có đồ đệ?” Hứa Thâm có chút kinh ngạc.

Thoạt nhìn cô gái này vô cùng cao ngạo lạnh lùng, luôn mang theo tư thế người lạ chớ lại gần này, cũng có thể thu nhận đồ đệ? Hơn nữa một nam một nữ này cũng là hình thái thứ hai?

“Cậu có ý gì?” Tiết Hải Ninh nhướng mày: “Cậu cảm thấy tôi không đủ tư cách để thu nhận đồ đệ sao?”

“Tôi không nghĩ như vậy, chỉ không nghĩ tới lấy thân phận của cô, còn có thể thu nhận đồ đệ thôi.” Hứa Thâm giải thích.

“Chuyện này không có gì đáng ngạc nhiên cả, bên cạnh tôi cũng cần có trợ thủ, nếu cậu có hứng thú, tôi cũng có thể thu nhận cậu làm đồ đệ.” Tiết Hải Ninh nói xong lại liếc mắt nhìn Hứa Thâm một cái.

Nhưng lúc trước không phải tôi từng là một nửa sư phụ của cô sao... Hứa Thâm có chút nói không nên lời. Hắn lắc đầu: “Vậy thì không cần.”

Bình Luận (0)
Comment