Tiết Hải Ninh hừ lạnh một tiếng, nói: “Không nhiều lời vô nghĩa nữa, mau đi chuẩn bị đi, Tiểu Cảnh, mang khôi giáp cho cậu ấy.”
Thanh niên bên cạnh gật đầu, rồi nhanh chóng đưa chiếc rương trong tay cho Hứa Thâm.
Hứa Thâm tiếp nhận chiếc rương, trực tiếp mở nó ra xem. Bên trong là một bộ khôi giáp được gấp lại chỉnh tề.
Hắn cầm lấy, cẩn thận nhìn một chút, thậm chí còn ướm thử lên người một chút, mới nhìn về phía Tiết Hải Ninh, nói: “Cô đã học xong rồi sao?”
“Đương nhiên.” Tiết Hải Ninh lạnh lùng nói: “Chỉ là một thứ thủ đoạn đơn giản mà thôi, không cần quá hao tổn tâm tư. Tôi còn cải tiến nó nữa cơ, lần này đến đây chính là muốn cho cậu kiểm nghiệm.”
Sao hắn lại có cảm giác cô ấy muốn tới để khiêu khích ta...
Nhưng mặc kệ mục đích của Tiết Hải Ninh là gì, cô ấy đã mang khôi giáp đến cho hắn rồi thì hết thảy mọi chuyện đều dễ làm thôi, Hứa Thâm nói: “Tôi có thể đi mặc thử một chút không?”
Tiết Hải Ninh không kiên nhẫn phất phất tay.
Phanh.
Hứa Thâm đóng cửa lại, nhanh chóng mặc thử trong phòng.
Mí mắt Tiết Hải Ninh khẽ giật giật, nhưng vẫn cố gắng kiềm nén cơn giận trong lòng.
Trong phòng, Hứa Thâm đang muốn mặc khôi giáp, bỗng nhiên dụng cụ thông tin vang lên.
Hắn cầm lấy quan sát, là Liễu cục, Hứa Thâm không khỏi có chút bất đắc dĩ, nói: “Liễu cục.”
“Có nhiệm vụ!” Lần này giọng nói của Liễu cục có chút ngưng trọng: “Ở phố Lan Vệ bên kia xuất hiện đại khư, nghi ngờ là cấp B, cũng có thể là cấp A. Nó đang phá hư nơi đó, cần phải xử lý ngay lập tức.”
Hứa Thâm ngẩn ra, thực sự không ngờ nhiệm vụ lại tới khẩn cấp như vậy, hắn vội vàng hỏi thêm: “Không thể xác định được cấp của khư sao? Nếu là cấp A, tôi không thể ứng phó được đâu.”
“Không thể xác định được, tôi đang điều động thiết bị trắc khư quân dụng, nhưng số liệu trắc lượng sẽ có chút sai lệch. Chính cậu nhất định phải cẩn thận, Sở Bạch đã chạy tới đó, tôi cũng khẩn cấp xin tổng cục tăng viện rồi. Cậu mau qua đó đi, hỗ trợ cho Sở Bạch thật tốt. Hai người chỉ cần cố gắng hạn chế phạm vi hoạt động của đại khư kia là được, tận lực kéo dài thời gian cho tới khi tiếp viện đến.” Liễu Tích Xuyên nhanh chóng nói.
Hứa Thâm cảm nhận được mức độ nghiêm trọng của sự việc, hắn lên tiếng đáp ứng một tiếng liền cúp dụng cụ truyền tin.
Hắn đưa mắt nhìn khôi giáp trong tay, sau đó nhanh chóng mặc lên.
Khôi giáp này tựa như một bộ xương màu đen, trên vai và phần eo đều có gai xương bén nhọn nhô lên, lộ ra vẻ tương đối dữ tợn.
Tuy kích thước của nó hơi nhỏ, nhưng Hứa Thâm chỉ có thể chấp nhận.
Hắn gõ vài cái lên khôi giáp, có thể cảm nhận được phía trên được bao phủ bởi một tầng cốt chất, bên trong khôi giáp mơ hồ tản ra một loại mùi vị cực kì nhạt nhưng lại rất quen thuộc với Hứa Thâm, là mùi vị của khư.
Hứa Thâm đẩy cửa ra, nhìn Tiết Hải Ninh với vẻ mặt lạnh như băng đang đứng ngay cạnh cửa, lập tức nói: “Xin lỗi, tôi vừa nhận được tin tức, có nhiệm vụ khẩn cấp.”
“Ừm?” Tiết Hải Ninh nhướng mày, nói: “Không phải cậu muốn lâm trận lùi bước chứ?”
“Thật sự là có nhiệm vụ.” Hứa Thâm cười khổ: “Nếu cô không tin thì cùng tôi đi xem một chút, nghe nói là đại khư, cũng có thể là cấp A, đúng lúc các cô ở đây, nếu không cùng nhau tới diệt trừ một phen?”
“Cậu nghĩ hay thật đấy, để cho chúng tôi đi giúp cậu không công sao?” Tiết Hải Ninh tức giận nói.
Hứa Thâm bất đắc dĩ nói: “Không phải các cô đều là người của tổng cục Khư Bí cục sao? Trảm khư là thiên chức của chúng ta, làm sao có thể gọi là hỗ trợ không công?”
“Ít nói những lời lừa gạt kẻ ngốc này đi.” Tiết Hải Ninh tức giận nói: “Trước mắt, con đại khư nọ nghi ngờ là cấp A, chỉ cần có đầu óc nghĩ thoáng một chút là biết, với thứ quái vật cao cấp này, chỉ có mấy người chúng ta khẳng định là cực kỳ khó giải quyết. Tôi thì không sợ, trừ phi là khư thú chuẩn cấp A, nếu không, tôi thoát thân không có vấn đề gì. Nhưng cậu đi tới đó tuyệt đối là chịu chết vô ích. Hơn nữa, ở nơi này của các người không có biện pháp điều tra cho rõ ràng, đến tột cùng là khư cấp bậc gì sao?”
“Trong cục đang điều động thiết bị trắc khư quân dụng, nhưng cần phải có chút thời gian.” Hứa Thâm nói.
“Thứ này còn cần phải điều động sao? Trong cục các người không được trang bị đầy đủ hả?” Tiết Hải Ngưng hỏi ngược lại.
“Tổng cục được trang bị sao?” Hứa Thâm có chút bất đắc dĩ: “Có khả năng tại chúng tôi là phân cục...”
“Vậy trước tiên cứ chờ tình báo điều tra rõ ràng lại nói sau.” Tiết Hải Ninh suy nghĩ một chút, chợt đưa mắt sang nhìn hai người bên cạnh, nói: “Nếu đã tới đây rồi, chúng ta cũng cùng nhau đi một chuyến xem.”
“Vâng.” Cả hai người đều gật đầu, không dám phản bác lời nói của cô ấy.
Hứa Thâm thở phào nhẹ nhõm một hơi lại cười nói: “Vậy đa tạ mọi người.”
“Đừng vui mừng quá sớm.” Tiết Hải Ninh lạnh lùng nói: “Nếu kiểm tra đo lường phát hiện ra khư thú chuẩn cấp A, thì ít nhất phải từ chỗ tổng bộ điều thêm mấy người nữa tới, bằng không, chỉ dựa vào mấy người chúng ta dù có thể giải quyết được nó, cũng chịu mức thương vong khá nghiêm trọng. Cục Khư Bí nồi dưỡng hình thái thứ hai cũng không dễ như vậy đâu.”
Hứa Thâm gật đầu: “Tôi hiểu rồi.”
“Đi thôi, Tiểu Cảnh, lên lái xe.” Tiết Hải Ninh phân phó.
Thanh niên bên cạnh khẽ gật đầu, lập tức xoay người đi xuống dưới.
Rất nhanh, tất cả mọi người đều lên xe.
Tiết Hải Ninh: “Địa chỉ.”
Hứa Thâm nói ra địa chỉ mà Liễu Tích Xuyên vừa thông báo cho hắn.
Thanh niên tên Tiểu Cảnh lập tức lái xe chạy qua.
Chiếc xe vẫn chạy bình thường trên đường, gặp đèn đỏ liền dừng lại, không quá mức nôn nóng.
“Cậu hỏi tình huống trong cục bên kia đi, xem bọn họ đã điều thiết bị trắc khư qua được chưa?” Tiết Hải Ninh có vẻ cực kỳ bình tĩnh, không lộ ra một chút kích động hay sốt ruột nào.
Hứa Thâm chỉ có thể gửi tin nhắn cho Liễu Tích Xuyên bên kia hỏi thăm tình hình.
“Cần phải chờ thêm một lúc nữa, khoảng mười năm phút.”
“Qua ba con phố phía trước là tới rồi.” Tiểu Cảnh đưa mắt nhìn bản đồ hướng dẫn đường đi, nói.
Tiết Hải Ninh bình tĩnh đáp lại: “Không vội, cứ chạy chậm một chút, chúng ta tới hiện trường trước đã.”
Hứa Thâm hỏi: “Không ra tay luôn sao?”
“Thiết bị trắc khư còn chưa tới, tình báo không đủ rõ ràng, thì ra tay thế nào?” Tiết Hải Ninh tức giận liếc Hứa Thâm một cái nói: “Cách phân cục các cậu làm việc chính là như thế này sao?”
Hứa Thâm có chút bất đắc dĩ, cũng không nói gì thêm nữa.