Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 544 - Chương 544. Muốn Thì Làm, Không Thì Cút!

Chương 544. Muốn Thì Làm, Không Thì Cút! Chương 544. Muốn Thì Làm, Không Thì Cút!

Hứa Thâm thấy cô ấy đã chịu khôi phục lại nguyên trạng, cũng thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi. Đúng là gần khư như gần hổ, quả nhiên không thể lơ là được.

“Lúc trước em làm thế nào mà tìm được ca ca?” Hứa Thâm hỏi.

Hắc Tuyết nói: “Trên người ca ca có mùi vị của em.”

“Mùi vị?” Hứa Thâm tự ngửi ngửi cánh tay của mình: “Không có mà?”

Ngón tay Hắc Tuyết khẽ nâng lên, ngay lập tức một sợi tơ đen từ trên đỉnh đầu Hứa Thâm bay tới, nhanh chóng quay trở lại trên đầu ngón tay của Hắc Tuyết.

Hứa Thâm bừng tỉnh, thì ra cô ấy đã thừa dịp hắn không chú ý liền dính sợi tóc của mình lên người hắn.

“Còn nữa không?” Hứa Thâm hỏi.

Hắc Tuyết gật đầu.

“... Có thể giúp ca ca lấy ra hết không?”

Hắc Tuyết lắc đầu.

“...”

Hứa Thâm không tiếp tục nhiều lời thêm nữa, xem ra con bé là quyết tâm muốn quấn lấy hắn rồi.

Đành vậy, cũng may tạm thời thiếu nữ này không có dục vọng công kích.

Dụng cụ truyền tin của Hứa Thâm chợt vang lên, giọng nói của Trần Thanh Vân truyền đến: “Vừa mới hoàn thành giao nhận, hàng hóa đã được nghiệm thu qua, tất cả đều là hàng thật, nhưng điều kiện bọn họ đưa ra quá mức hẹp hòi, lợi nhuận chín lấy một, điều này không khỏi...”

Sắc mặt Hứa Thâm trở nên lạnh lùng, hắn nói: "Anh không cần băn khoăn, nên bàn như thế nào thì cứ bàn như thế ấy, lợi nhuận chia 5-5, bọn họ muốn làm thì làm, không muốn làm thì bảo bọn họ cút đi."

Trần Thanh Vân khá sửng sốt, nhưng rất nhanh, gã đã thoải mái nói: "Được, có câu này của cậu, tôi đã biết nên làm như thế nào rồi."

Lúc trước vì gã lo lắng quan hệ giữa Hứa Thâm với hội Hải Đường Huynh Đệ, nên biểu hiện có chút khiêm tốn quá mức, nơi chốn đều nhượng bộ.

Nhưng những lời của Hứa Thâm đã làm gã yên lòng rồi, bản thân không cần phải nhịn như vậy nữa.

Vừa kết thúc cuộc gọi, tiếng chuông của dụng cụ thông tin lại vang lên.

Hứa Thâm kiểm tra một chút, người gọi tới là Mộc Vương, hắn không khỏi nhướng mày hỏi: "Chuyện gì vậy?"

"Nghe nói hai ngày này, cậu đã điều liên tiếp 6 con khư rồi?" Mộc Vương nói thẳng vào vấn đề, gã cũng hiểu tính tình của Hứa Thâm, đồng thời cũng lười chào hỏi hay khách sáo với hắn.

"Hửm?" Hứa Thâm hỏi: "Anh đang giám sát tôi?"

"Đừng hiểu lầm, loại chuyện này cần phải cho vào báo cáo dự kiến cũng như cân nhắc rủi ro thường nhật của hội. Nếu cậu điều động liên tục như thế, mà tôi còn không biết, thì cái chức hội trưởng này của tôi đúng là ăn không ngồi rồi." Mộc Vương cất giọng lạnh nhạt, nói: "Thêm nữa, chẳng phải tự cậu cũng có thể xử lý mấy chuyện cần khư thú đi giải quyết kia sao? Trừ khi là cậu không tiện lộ diện. Nhưng cậu phải hiểu rằng, số lượng khư trong hội cũng không dư dả nhiều như vậy. Được rồi, tôi chỉ nói vậy thôi, chỉ muốn hỏi rằng, có tiện nói cho tôi nghe một chút, xem cậu đang làm cái gì hay không?"

"Không làm cái gì cả." Hứa Thâm lạnh nhạt nói: "Bản thân tôi là thống lĩnh, chắc hẳn điều 6 con khư đi vẫn chưa đến mức bị truy cứu trách nhiệm?"

Mộc Vương nói: "Sẽ không truy cứu. Tôi chỉ muốn báo cho cậu một tiếng. Suy cho cùng, thả khư cũng là chuyện bí mật, đừng gây ra động tĩnh quá lớn. Có một số việc, mọi người sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng một khi làm rầm rộ quá, hay kiêu ngạo quá, chắc chắn sẽ có người đến gõ cậu một cái."

"Mặt khác, số lượng khư trong hội cũng không nhiều như vậy, cậu dùng tiết kiệm chút, trong hội nuôi được một con khư không dễ dàng gì, không có đơn giản như bồi dưỡng trảm khư giả đâu."

"Biết rồi." Hứa Thâm cúp máy.

Hẳn là Mộc Vương sợ hắn làm chuyện gì quá lớn.

Kể cũng đúng, chỉ trong một vài ngày ngắn ngủi, hắn đã đòi thả tới 6 con khư ra ngoài, dù chúng chỉ có trình độ cấp D và cấp C, nhưng nhiêu đó cũng đủ để gây ra nguy hại rất lớn rồi.

Haizzz … dựa vào tốc độ ăn của Hắc Tuyết, đúng là cả hội Truy Quang cũng không nuôi nổi.

Lại nói, rút cuộc trong hội nuôi khư như thế nào, và chăm sóc ra sao, trước giờ Hứa Thâm chưa bao giờ quan tâm đến chuyện này, nhưng hiện giờ, hắn cảm thấy bản thân cực kỳ cần phải biết.

Hắn liếc mắt nhìn Hắc Tuyết một cái, trong lòng khẽ động, có lẽ bản thân nên nhanh chóng đi gặp mấy "Nhân viên chuyên nghiệp" trong hội kia để lấy kinh nghiệm?

Không lâu sau, chiếc xe vận chuyển đã đến dưới lầu.

Hứa Thâm dặn dò Hắc Tuyết chờ ở trong phòng như thường lệ, sau đó tự mình áp tải hai con khư từ xe vận chuyển lên nhà.

Hai con khư mới đến đều là khư cấp D, là một đôi song bào thai nam, trên người bị trói buộc bởi xiềng xích rèn từ Khư Thạch, thoạt nhìn rất điềm đạm đáng yêu.

Nhưng Hứa Thâm và cởi bỏ xiềng xích, hai cậu bé này lập tức lộ ra bộ mặt dữ tợn, chúng nhanh chóng đánh về phía Hứa Thâm.

Hứa Thâm tiện tay ném bỏ xiềng xích sang một bên, làm như không thấy tình cảnh trước mắt.

Ngay khoảnh khắc hai cậu bé nọ nhào tới, Hắc Tuyết lại hành động sau mà đến trước, cô ấy dùng hai tay đè bọn chúng xuống đất, mái tóc đen đang quấn quanh trên đầu lập tức xõa bung ra tựa như những con mãng xà, trực tiếp trói chặt một trong hai cậu bé lại.

Rất nhanh sau đó, cô ấy lại xé thân thể của một cậu bé khác ra.

Tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên, nước trái cây văng tung toé.

Hứa Thâm kiêu ngạo ngồi gác chân lên ghế, im lặng đợi Hắc Tuyết ăn xong.

Hắn vừa nghe tiếng nhai trầm thấp bên tai, vừa cầm quyển sách trên bàn lật xem, ý đồ muốn phân tán lực chú ý của chính mình.

Không lâu sau, Hắc Tuyết đã ăn xong.

Mái tóc đen trên trán cô ấy đã nhanh chóng lau đi vết bẩn còn sót lại ở khóe miệng, rồi ngoan ngoãn trở lại trước mặt Hứa Thâm.

"Ăn no chưa?"

"No bảy phần rồi, anh ơi, có còn nữa không?"

"Hết rồi, hiện tại anh cần phải ra ngoài một chuyến, xem có thể tìm được đồ ăn ngon hơn hay không" Hứa Thâm bỏ sách xuống, nhanh chóng đứng dậy nói.

Hắc Tuyết vội vàng nắm góc áo trang phục tác chiến của Hứa Thâm, điềm đạm đáng yêu nhìn hắn: "Anh trai, đưa em đi cùng đi."

"Không được, em phải ở nhà ngoan ngoãn nghe lời." Hứa Thâm nghiêm khắc nói.

Ánh mắt hai người đối diện nhau, ánh mắt Hứa Thâm không lay động, nhưng lòng bàn tay lại toát ra mồ hôi lạnh.

Rất nhanh, hắn đã nhìn thấy ánh mắt Hắc Tuyết bên kia dần dần trở nên nhu nhược hơn, mà không hề có dấu hiệu chuyển thành hung ác .

"Được rồi, vậy anh trai phải mau chóng trở về nhé." Hắc Tuyết nhún nhường nói.

Bên ngoài Hứa Thâm khẽ gật đầu, nhưng trong lòng lại lén thở phào một hơi.

Bình Luận (0)
Comment