Hứa Thâm ăn xong, vừa quay sang đã nhìn thấy hai má bẩn vô cùng của Hắc Tuyết. Hắn lập tức đứng dậy, lấy ra một chiếc khăn mặt dự phòng từ trong tủ quần áo của mình đưa cho cô ấy: “Lau mặt đi.”
Hắc Tuyết nhìn xuống chiếc khăn mặt, có chút nghi hoặc, ngay sau đó, phần tóc mái ngay sát trán của cô ấy trực tiếp gấp khúc lại như một chiếc khăn tay nhỏ màu đen, rồi nhanh chóng xóa sạch những vết máu đen bôi xóa khắp nơi trên gương mặt, tiếp theo, đút toàn bộ vào trong miệng.
Chẳng bao lâu, khuôn mặt nhỏ nhắn đã được rửa sạch sẽ.
“...”
Hứa Thâm chậm rãi lấy lại chiếc khăn mặt, nói: “Sau này ăn xong nhớ tự mình lau sạch.”
“Ừm.’ Hắc Tuyết đáp ứng một tiếng, cũng không hỏi tại sao.
Đô đô.
Dụng cụ truyền tin của Hứa Thâm vang lên, hắn cầm lấy nó, nhìn dòng chữ trên màn hình, là Trần Thanh Vân gọi tới.
“Nói đi.” Hứa Thâm ấn kết nối, nhưng trong lòng đã đại khái đoán được vì sao đối phương lại tìm mình rồi.
“Hội Hải Đường Huynh Đệ bên kia liên lạc, tối nay sẽ giao hàng tới, cậu xem...” Trần Thanh Vân hỏi.
Hứa Thâm nói: “Cứ kiểm tra hàng hóa trước, đừng để cho bọn họ giở trò, nếu hàng là thật, cứ dùng con đường của chúng ta phát tán no ra ngoài cũng không sao, nhân tiện củng cố một chút những túi tiền lớn trong tay chúng ta.”
“Được.” Trần Thanh Vân gật đầu, lập tức nói: “Cậu có muốn tới đây một chuyến không?”
Hứa Thâm đưa mắt nhìn Hắc Tuyết, lắc đầu nói: “Tôi sẽ không đi, anh tự mình xử lý là được. Ngoài ra đừng để cho bọn họ biết được mối quan hệ giữa chúng ta, cứ nói hợp tác bình thường là được, đoán thế nào là tùy bọn họ.”
“Tôi hiểu rồi.”
Thông tin liên lạc kết thúc.
Hứa Thâm ngồi xuống một chiếc ghế khác, nhìn Hắc Tuyết đang ngơ ngẩn đến xuất thần, hỏi: “Anh muốn ra ngoài một chuyến, em ngoan ngoãn ở nhà được không?”
Hắc Tuyết lập tức quay đầu lại: “Anh muốn rời khỏi em sao?”
“Anh sẽ trở lại.” Hứa Thâm đứng dậy đi tới trước mặt cô ấy, trong lòng khá do dự, nhưng vẻ mặt không chút biến hóa, nhẹ nhàng vuốt ve tóc cô ấy, nói: “Đừng sợ, ca ca sẽ không bỏ em lại.”
Hắc Tuyết hơi nhắm mắt lại, dường như cực kỳ hưởng thụ loại vuốt ve này.
“Hừ!” Tiếng hừ lạnh từ bên cạnh truyền đến.
Hứa Thâm lập tức buông lòng bàn tay, Hắc Tuyết cũng mở mắt ra, cô chăm chú nhìn Hứa Thâm, nói: “Vậy em cũng muốn đi cùng với anh, mặc kệ anh đi đâu, em đều phải ở bên cạnh anh.”
Hứa Thâm câm lặng, mấy ngày nữa hắn còn phải đi tới chỗ Nghĩ Hậu bên kia làm nhiệm vụ, khẳng định không thể để cho cô ấy đi theo được, nếu không chưa chắc lần này, cô ấy đã có thể trốn thoát lần thứ hai.
Hay là… hấp dẫn cô ấy đi qua?
“Em phải nghe lời, ngoan ngoãn ở nhà, nếu không tỷ tỷ sẽ tức giận biết chưa?” Hứa Thâm chỉ có thể chuyển sang Mai Phù.
Nhắc đến “Tỷ tỷ”, sắc mặt Hắc Tuyết khẽ thay đổi, do dự một lúc lâu mới nói: “Nhưng ở một mình em sợ lắm.”
“Không phải sợ, tỷ tỷ sẽ luôn ở bên cạnh em.” Hứa Thâm an ủi nói.
“...”
Hắc Tuyết lập tức lộ ra sắc mặt hoảng sợ nhìn hắn.
Lúc này, Hứa Thâm mới ý thức được hắn vừa nói sai rồi, sau đó lập tức nói lại: “Tỷ tỷ cũng muốn đi theo bên cạnh anh, mà nhà chúng ta cần phải có người trông coi, vậy em ở lại trông nhà nhé?”
Hắc Tuyết có chút do dự, lại hướng ánh mắt điềm đạm đáng thương nhìn Hứa Thâm.
Hứa Thâm dỗ dành: “Ngoan, phải nghe lời ca ca, nhớ trông nhà cẩn thận, không được chạy loạn đó biết không? Bên ngoài có rất nhiều kẻ xấu...”
Nói đến đây, Hứa Thâm bỗng có cảm giác những lời nói này cực kỳ quen tai.
Hắc Tuyết vẫn do dự, nhưng Hứa Thâm không cho cô ấy có thêm cơ hội suy nghĩ nữa, đã trực tiếp xoay người rời đi rồi.
Sau khi ra khỏi phòng, Hứa Thâm quay đầu lại nhìn vài lần, thấy Hắc Tuyết đi theo đến cửa, nhưng không có bước ra, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, xem như hắn đã thuận lợi thoát khỏi cô ấy rồi.
Nếu Hắc Tuyết vẫn kiên trì đi theo, vậy Hứa Thâm cũng chỉ có thể “đi làm trước” thôi.
Hứa Thâm xuống lầu, lái xe đến vùng ngoại thành.
Hiện tại mỗi ngày hắn đều ổn định tiêm Tịnh Khư Tề cao cấp vào cơ thể, thực lực tiến bộ nhanh chóng. Theo như Hứa Thâm mong muốn, trong vòng bốn tháng tới. hắn có thể đạt đến điểm cực hạn của hình thái thứ hai.
Còn trước đó, Hứa Thâm hy vọng bản thân có thể tu luyện tinh thần lực đến cực hạn.
Mà việc này lại cần phải có quả táo Hoàng Kim.
Nếu không có quả táo Hoàng Kim, hắn cũng chỉ có thể rèn luyện ở trong sương mù.
Trong quá trình rèn luyện này, Hứa Thâm phát hiện ra một điều, quả táo Hoàng Kim là thứ cực kỳ khó tìm được, nếu sương mù cũng được coi là một khu vực, thì có lẽ hắn phải đến một số khu vực xa lạ, cực ít người lui tới, mới có khả năng tìm được quả táo Hoàng Kim.
Thời gian trôi qua cực nhanh.
Hứa Thâm tu luyện một ngày ở vùng ngoại thành, sau đó để mặc cho ca ca của Mặc Hải Minh tự mình du đãng trong vùng sương mù, tìm kiếm chung quanh, đáng tiếc, vẫn không thu hoạch được gì, nhưng đi bộ trong sương mù, sẽ làm cho ca ca của Mặc Hải Minh có thêm sức đề kháng với sương mù, còn khiến thân hình của đối phương càng thêm cô đọng.
Đây cũng là một loại tích lũy tu luyện khá thong thả.
Buổi tối, Hứa Thâm do dự mãi, cuối cùng vẫn quyết định quay trở về khu phố Nham La.
Hắn vừa bước vào trong nhà, đã nhìn thấy Hắc Tuyết đang treo ngược mình, nằm sấp trên trần nhà. Hắn có chút giật mình, lại bắt gặp biểu cảm có thêm vài phần lạnh lùng của Hắc Tuyết, trong lòng hắn thoáng run rẩy một hồi, nhưng bên ngoài lại cười nói: “Mau xuống đây, làm sao em lại chạy lên đó?”
Hắc Tuyết như một đống chất lỏng rơi xuống từ trên trần nhà, sau khi rơi xuống, thân hình cô ấy liền ngưng tụ lại, đứng thẳng người trước mặt Hứa Thâm, chất vấn: “Ca ca, anh đã đi đâu vậy? Sao đi lâu đến thế?”
Hứa Thâm phát hiện ra ánh mắt của cô ấy có chút không đúng, trong lòng bắt đầu hối hận vì đã trở về, nhưng hắn không thể hiện ra một chút khẩn trương nào, thay vào đó là nghiêm mặt nói: “Ca ca và tỷ tỷ ra ngoài tìm đồ ăn cho em.”
“Ăn?” Hắc Tuyết nhìn trái nhìn phải, nhưng không thấy gì.
“Không tìm được.” Hứa Thâm lại bổ sung thêm: “Nhưng rất nhanh sẽ có người đưa đến, em cứ từ từ đã.”
Hắc Tuyết liếc mắt nhìn Hứa Thâm một cái, sau đó, chậm rãi thu liễm tia lạnh lùng trong mắt, cả người đã trở nên nhu hòa hơn rất nhiều. Cô nhẹ nhàng ngồi trở lại ghế, sau đó mở miệng hỏi với giọng điệu đầy chờ mong: “Ca ca, lần sau anh cũng dẫn em cùng ra ngoài nhé, có được không?”
“Được, nhưng em phải nghe lời.” Hứa Thâm nói.
Hắc Tuyết liên tục gật đầu, thái độ rất ngoan ngoãn.