Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 542 - Chương 542. Hắc Tuyết!

Chương 542. Hắc Tuyết! Chương 542. Hắc Tuyết!

“Tỷ tỷ rất đáng yêu sao?” Thiếu nữ giật mình, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi và quái dị, hắn lại dám nói tỷ tỷ đáng yêu. Chẳng lẽ hắn không nhìn thấy dáng vẻ chân chính của tỷ tỷ?

“Em tên là gì?” Hứa Thâm hỏi thiếu nữ.

“Chẳng phải em là muội muội của anh sao?” Thiếu nữ lập tức hỏi ngược lại, trong mắt thoáng hiện một chút điềm đạm đáng yêu, hệt như một chú mèo nhỏ cô đơn lưu lạc, không có nhà để về.

Nhưng Hứa Thâm không bị biểu hiện giả dối này mê hoặc, sắc mặt hắn vẫn ôn hòa như cũ, lại nói: “Ý anh là cái tên vốn có của em cơ.”

Linh Lục và Hải Tước đều có tên riêng của mình, hẳn là cô ấy cũng vậy.

“Cái tên vốn có ư...” Thiếu nữ hơi cúi đầu, chậm rãi nói: “Em tên là Hắc Tuyết.”

“Hắc Tuyết?”

Hứa Thâm nhìn cô ấy một cái, lại hỏi: “Muội muội, năng lực của em là gì?”

Thiếu nữ có chút nghi hoặc, lại hướng ánh mắt nhìn chiếc giường bên cạnh, trong lòng có chút do dự, nhưng vẫn thành thật nói: “Em có thể dung hợp với ca ca, và năng lực của em là lĩnh vực sợi tuyết, có thể làm tan rã vạn vật.”

Lĩnh vực sợi tuyết?

Hứa Thâm đã nghe nói về từ này, sau khi đạt tới quân vương năng lực sẽ được kéo dài ra, sau đó từ trong cơ thể phóng thích ra ngoài, hình thành nên lĩnh vực.

So sánh với năng lực giả bình thường, lĩnh vực mang tới ưu thế tuyệt đối và năng lực triệt để nghiền áp.

Đây cũng là nguyên nhân căn bản khiến cho quân vương có thể dễ dàng giết chết hình thái thứ hai.

“Em có thể làm thử cho anh xem không?” Hứa Thâm hỏi.

Đôi mắt Hắc Tuyết khẽ sáng lên: “Ca ca muốn dung hợp cùng em sao?”

“... Không phải loại năng lực này, mà là phương thức khác.” Hứa Thâm nói.

Hắc Tuyết thất vọng nói: “Ca ca không muốn sao?”

“Không phải là không muốn, là ca ca muốn chăm sóc cho em và tỷ tỷ, nếu dung hợp cùng em, làm sao ca ca có thể chăm sóc cho em và tỷ tỷ được?” Hứa Thâm nói với giọng điệu hơi trách cứ.

“Không phải tỷ tỷ cũng tách khỏi ca ca đó sao?” Hắc Tuyết cẩn thận thăm dò.

Hứa Thâm nhướng mày nói: “Tỷ tỷ mới không có dính người như em. Hơn nữa, dù ca ca không dung hợp cùng em, cũng sẽ không tách khỏi người em, chẳng lẽ em không tin tưởng ca ca sao?”

Hắc Tuyết lắc đầu: “Không tin.”

“...” Muội muội, nói chuyện đạo lý đối nhân xử thế của em thực sự là không được mà... Hứa Thâm khẽ lắc đầu, nói: “Chờ khi em quen thuộc với ca ca, em sẽ hiểu những gì ca ca nói đều là sự thật, hôm nay cũng không còn sớm nữa, em nghỉ ngơi trước đi.”

Hắc Tuyết hơi do dự một chút, nhưng cũng không nói gì thêm nữa, chỉ ngoan ngoãn ôm chỗ tựa lưng trên ghế dựa, làm thành cái gối đầu.

Hứa Thâm thấy cô ấy không dám tới gần chiếc giường, cũng thầm cảm thấy yên tâm. Hắn lập tức nằm xuống, liền nhìn thấy Mai Phù đang nằm bên cạnh mình, cô vừa xoay người nhìn hắn.

Hứa Thâm giả vờ ngáp một cái, trong lòng lại có chút bất đắc dĩ, bên cạnh có Mai Phù thì cũng thôi đi, dẫu sao hai người bọn họ ở chung vài năm rồi, hắn cũng quen thuộc, nhưng hiện giờ trong nhà lại có thêm một con khư cấp A nữa…

Dường như chỗ ở của hắn cũng sắp trở thành sào huyệt của khư rồi.

“Cái kia… muội muội, em nên tìm một bộ quần áo mà mặc, đừng để bị cảm lạnh.” Hứa Thâm nhìn Hắc Tuyết đang trần như nhộng ngồi trên ghế, liền nói.

“Quần áo? Là xác ngoài ư?” Hắc Tuyết có chút tự hỏi.

Rất nhanh sau đó, mái tóc đang buộc gọn gàng, chợt buông xuống như mưa. Tựa như những sợi tóc kia có mang theo sinh mệnh, chúng lập tức dây dưa đan xen vào nhau, cùng bao phủ trên người cô ấy, và nhanh chóng ngưng kết thành một bộ váy đen, bao phủ thân hình, chỉ là dây váy có chút mỏng, để lộ ra bờ vai bóng loáng trắng như tuyết, càng thêm mê người.

“Như vậy có được không?” Hắc Tuyết hỏi.

Hứa Thâm nhìn hai cái, lại nói: “Còn có giày, và tất chân nữa.”

Hắc Tuyết nhìn đôi chân trần của mình, trong miệng khẽ “Ồ” lên một tiếng, chẳng bao lâu sau, các sợi tơ bên dưới tà váy nhanh chóng kéo dài, rồi ngưng kết thành một đôi giày tinh xảo cùng một đôi tất chân thon dài màu đen.

“Như vậy thì sao?”

“Được rồi.”

...

Sáng sớm, Hứa Thâm vừa tỉnh dậy, đã nhìn thấy Mai Phù đang nằm sấp trên người hắn, cô còn mở to đôi mắt nhìn hắn, rồi nở nụ cười cực kỳ xấu xa.

Con ngươi trong mắt Hứa Thâm hơi co rút lại, nhưng rất nhanh hắn đã kịp thời phản ứng, lại chơi chiêu cũ, giả vờ xoa xoa mắt, tựa như vừa có hạt bụi rơi vào, rồi vừa xoa xoa vừa đứng lên, thân thể không chút trở ngại, lập tức xuyên qua thân thể Mai Phù, hiển nhiên cả hai không thuộc cùng một tầng thế giới.

Hứa Thâm ngáp một cái, lại trông thấy Hắc Tuyết cũng vội vàng ngồi dậy từ chiếc ghế bên kia. Hắn dịu giọng hỏi cô ấy: “Hôm qua em ngủ thế nào?”

“Tàm tạm.” Hắc Tuyết lại hướng ánh mắt thèm thuồng nhìn Hứa Thâm: “Em đói bụng.”

“... Nhanh như vậy sao?” Hứa Thâm có chút không nói lên lời, với loại tốc độ tiêu hóa thức ăn này, kể cả hội Truy Quang cũng không nuôi nổi cô ấy.

Nhưng mặc kệ như thế nào, vẫn phải giải quyết vấn đề trước mắt trước đã lại nói sau.

Hắn biết rõ cơn đói khát nó đáng sợ tới mức nào.

Hắn lập tức liên lạc với Đại Lỵ Lỵ, lại yêu cầu cô bố trí thêm khư thú.

Đại Lỵ Lỵ nhận được tin tức, có chút ngạc nhiên, nhưng không dám hỏi.

Chẳng bao lâu sau, khư thú đã được vận chuyển đến.

Hứa Thâm vẫn giống làm y như tối hôm qua, áp giải khư thú vào trong phòng, Hắc Tuyết không thể chờ đợi thêm nữa, vừa nhìn thấy hai con khư thú đang run rẩy là lập tức nhào tới.

Nước trái cây văng tung tóe, rác rưởi còn lại bay tán loạn.

Hứa Thâm nhìn Hứa Tuyết nhanh chóng ăn xong bữa sáng, trong bụng hắn cũng dâng lên một chút cảm giác đói khát và thèm ăn.

Nhưng hắn không mất kiểm soát bản thân như Hắc Tuyết, dù sao hắn cũng có thể ăn những thứ khác thay thế cho loại đồ ăn này.

Hắn nhanh chóng liên hệ với quầy lễ tân của một khách sạn gần đó, đặt một phần ăn sáng bình thường. Sau khi đồ ăn được đưa tới, hắn cũng ngồi xuống bàn chậm rãi thưởng thức bữa sáng của mình.

“Tỷ tỷ không ăn sao?” Hắc Tuyết ăn sáng xong, đang ngồi ngẩn ngơ bên cạnh đống hài cốt, đột nhiên lại quay đầu nghi hoặc nhìn Hứa Thâm.

“Tỷ tỷ có đồ ăn của mình rồi.” Hứa Thâm lạnh nhạt nói.

Hắc Tuyết có chút nghi hoặc, khẽ “Ồ” lên một tiếng, rồi trở lại trên chiếc ghế của mình, không tiếp tục nói chuyện, cũng không làm ra bất cứ hành động nào khác, tựa như đang suy nghĩ gì đó đến xuất thần.

Bình Luận (0)
Comment