Hứa Thâm âm thầm thở phào nhẹ nhõm, rồi vội vàng ngồi sang một bên, duy trì một khoảng cách với thiếu nữ.
Nói gì thì nói, thiếu nữ này cũng là khư cấp A, ai mà biết khi nào cô ấy sẽ đột nhiên phát cuồng?
Người bình thường vốn không thể lý giải được tư duy của khư, có lẽ một giây trước, hai bên còn đang thân thiết nói chuyện, thì một giây sau, nó đã mở cái miệng to như chậu máu, muốn ăn sống nuốt tươi bạn rồi.
Hết thảy đều rất bình thường.
Ở góc độ này, Hứa Thâm lại vừa vặn nhìn thấy Mai Phù đang ngồi trên giường, khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo một chút không quá tình nguyện. Cô đang bĩu môi, không ngừng lắc lư hai chân, tựa như có chút bất mãn với Hứa Thâm.
Hứa Thâm âm thầm cười khổ.
“Ca ca, em hơi mệt rồi, chúng ta cùng nhau đi ngủ nhé?” Thiếu nữ nhìn thấy chiếc giường bên cạnh, lập tức đi tới, vỗ vỗ xuống giường, rồi nói với Hứa Thâm.
“Ách...” Hứa Thâm có chút câm nín, ngủ chung giường cùng khư cấp A?
Chuyện này quá điên cuồng rồi.
Đang lúc sắc mặt Hứa Thâm lộ ra vẻ vô cùng khó xử, Mai Phù vốn đang ngồi bình thường trên giường bên kia, lại giống như bị xúc phạm đến nghịch lân, sắc mặt cô chuyển thành âm trầm triệt để.
Cô quay đầu lại, liếc nhìn thiếu nữ đang ngồi xuống bên cạnh mình, và đương nhiên, người kia vẫn hồn nhiên không hề chú ý tới dáng vẻ đầy nguy hiểm của Mai Phù.
Nhưng rất nhanh, dưới tầm mắt âm trầm của Mai Phù, thiếu nữ kia chợt có cảm giác, cô ấy quay đầu lại nhìn sang bên cạnh mình, vẻ mặt thoáng hiện một chút hoang mang, và gần như ngay lập tức, nỗi hoang mang trên mặt thiếu nữ đã biến thành run rẩy, tựa như cô ấy đã bắt gặp một cái gì đó, con ngươi thoáng co rút lại.
Đúng vào lúc này, bàn tay Mai Phù lại đặt lên vai thiếu nữ, vẻ mặt cô cực độ lạnh lùng.
Nói chính xác hơn, ngay ở thời điểm này, trên mặt cô không còn sót lại một chút dấu vết nào của cô gái nhỏ vẫn thường bầu bạn bên cạnh Hứa Thâm kia, mà thay vào đó, là một vị quân vương đang nhìn xuống vạn vật.
Cô nâng lên một ngón tay, dựng thẳng tới trước mặt thiếu nữ, làn môi hơi nhúc nhích.
Trên mặt thiếu nữ xuất hiện nỗi sợ hãi kinh hoàng, chỉ trong một tích tắc, toàn bộ dung nhan đã biến thành trắng bệch, sau đó thân thể cô ấy khẽ run lên nhè nhẹ, qua một hồi lâu, mới chậm rãi bình phục trở lại.
Sau đó, Mai Phù buông lỏng bàn tay xuống, cô lại khẽ liếc mắt nhìn Hứa Thâm một cái, cái miệng nhỏ nhắn vang lên một tiếng hừ nhẹ.
Thiếu nữ bên kia như vừa được giải thoát, cô ấy chậm rãi chuyển dời ánh mắt về phía trước, dừng lại trên người Hứa Thâm, sắc mặt tái nhợt, nói: “Ca ca, anh ngủ trên giường đi, em ngủ ở nơi này.”
Nói xong, cô ấy nhanh nhẹn rời khỏi chiếc giường nọ, đi tới cái ghế bên kia.
Hứa Thâm có chút không nói nên lời, xem ra vẫn nên để Mai Phù ra tay, sẽ hiệu quả hơn nhiều.
Căn cứ theo kết quả quan sát và một chút phán đoán của hắn, chắc hẳn Mai Phù phải là tồn tại cao hơn cấp A, ngay cả Nghĩ Hậu cũng không thể cảm nhận được cô mà!
Lại nhớ tới hai mẹ con Linh Lục và Hải Tước hắn từng gặp được trong nội thành, từ trước đến nay, tồn tại duy nhất mà hắn biết có thể mơ hồ cảm nhận được Mai Phù chính là mẹ con bọn họ, nhưng khả năng cao là Mai Phù cố ý để lộ ra dấu vết mới khiến đối phương nắm được một chút manh mối về sự tồn tại của cô.
Hứa Thâm nhìn thấy dáng vẻ bị chế tài lập tức trở nên dễ bảo của thiếu nữ, hiện giờ sắc mặt cô ấy đã trở nên trắng bệch, nhìn qua có chút điềm đạm động lòng người, thậm chí còn khiến người ta sinh lòng thương hại nữa.
Hứa Thâm cười thầm trong lòng, lúc trước chính cô bé này đã dọa cho hắn sợ chết khiếp đó, hiện giờ đã biết sợ rồi sao?
“Em không ngủ cùng anh sao?” Hứa Thâm lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, hắn giả vờ hồ đồ hỏi.
“Không, không được.” Cơ thể thiếu nữ khẽ run rẩy, cô ấy lại không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía Mai Phù, rồi lập tức lắc đầu.
Hứa Thâm hỏi: “Tại sao lại không muốn ngủ cùng anh nữa?”
Hắn khá là tò mò, không biết vừa nãy Mai Phù đã nói những gì với cô ấy, trong tình huống bình thường, những gì Mai Phù nói Hứa Thâm đều có thể nghe thấy được, ngoại trừ đôi mắt hắn có thể nhìn thấy khư tầng sâu, thì thính giác cũng có thể nắm bắt được ngôn ngữ tầng sâu.
Nhưng có vẻ như cuộc trò chuyện vừa rồi đã bị ngăn cách bởi một lực lượng nào đó, khiến cho hắn hoàn toàn không nghe được một chút âm thanh nào cả.
Thiếu nữ lén lút đưa mắt nhìn về phía giường, nỗi sợ hãi trên khuôn mặt thoáng hòa hoãn lại một chút, nói: “Tỷ tỷ nói, nơi đó là chỗ ngủ của tỷ tỷ và ca ca.”
Tỷ tỷ?
Hứa Thâm ngạc nhiên, sau đó hướng sắc mặt cổ quái đánh giá chiếc giường.
Kỳ thực hắn cũng muốn mượn cơ hội này để quang minh chính đại đánh giá Mai Phù trước mắt, ngày thường chỉ có thể nhìn trộm, không dám ngưng tụ tầm mắt, mà giờ phút này, dù hắn vẫn không thể nhìn chằm chằm vào đôi mắt đối phương, nhưng lại có thể không kiêng nể gì mà tiến lại gần nhìn ngó xung quanh: “Tỷ tỷ gì? Không có mà?”
Thiếu nữ sững sờ nói: “Ca ca, anh không nhìn thấy tỷ tỷ sao?”
“Em nhìn thấy sao?” Hứa Thâm quay đầu hỏi ngược lại.
Thiếu nữ nhìn thoáng qua chiếc giường, có chút sợ hãi nói: “Em mới nhìn thấy vừa nãy, hiện tại... Hẳn là tỷ tỷ đã đi rồi.”
“Ồ...” Hứa Thâm nhìn cô bé Mai Phù với tạo hình vênh mặt lên trời, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy kiêu ngạo trước mắt, trong lòng hắn có chút buồn cười.
Rõ ràng cô chẳng lớn hơn đối phương bao nhiêu, lại muốn làm tỷ tỷ?
“Nhất định là em hoa mắt rồi.” Hứa Thâm ngồi lên giường, nhỏ giọng nói thầm: “Bên cạnh anh không thể có tới hai con khư đâu.”
Mai Phù cho hắn một cái nhìn đầy giận dữ.
Thiếu nữ nhìn thấy Hứa Thâm dám ngông nghênh ngồi lên giường, trong lòng có chút khẩn trương, cô ấy chần chừ một lát, rồi cẩn thận nói: “Ca ca, anh không sợ tỷ tỷ sao?”
“Tỷ tỷ của em rất đáng yêu, tại sao anh phải sợ chứ?” Hứa Thâm hỏi ngược lại.
Đôi mắt Mai Phù sáng lên, cô lập tức tiến sát tới: “Cậu thực sự nghĩ rằng tôi rất dễ thương sao? Quả nhiên cậu có thể nhìn thấy tôi mà...”
“Ta phải giả vờ thừa nhận rằng thực sự có một tỷ tỷ ở trong này, hình như con bé kia đã bị mình dọa sợ rồi...” Hứa Thâm dùng âm thanh cực nhỏ nói.
Mai Phù lập tức cho hắn một cái nhìn đầy giận dữ: “Cứ như vậy không sợ tôi ăn thịt cậu luôn sao?”
Đương nhiên... là có rồi, nhưng không như vậy còn dễ bị ăn thịt hơn!