Đại Lỵ Lỵ có chút kinh ngạc, nghi hoặc nói: “Thống lĩnh muốn đưa đến đâu? Loại chuyện nhỏ này cứ giao cho chúng tôi làm là được.”
Thả khư đi thu vét tài sản của đám phú hào vốn là thủ đoạn mà hội Truy Quang bọn họ cực kỳ am hiểu, nhưng bình thường, loại chuyện nhỏ này đều không cần thống lĩnh phải ra mặt.
Hứa Thâm tỏ vẻ không kiên nhẫn nói: “Cô không cần quan tâm tới chuyện này đâu, lập tức đi bố trí cho tôi, trong vòng một giờ tôi muốn thấy khư đến.”
Đại Lỵ Lỵ không biết vì sao Hứa Thâm lại tức giận, trong lòng có chút hoảng hốt, vội vàng nhận lời.
Hứa Thâm cúp máy, lập tức nói: “Em cũng nghe thấy rồi đó, chúng ta phải đợi một lát, nếu để ca ca tự mình ra ngoài tìm, khẳng định em sẽ có đồ ăn nhanh hơn nhưng đặt đồ ăn lại phải để em chờ một chút.”
Thiếu nữ hơi bĩu môi, nói: “Em mặc kệ, dù sao em vẫn muốn ca ca ở bên cạnh em.”
Hứa Thâm cười khổ, hắn cũng không thể một mực không rời khỏi phòng được, nhưng có vẻ như muốn tách khỏi con khư này, lại khá là khó khăn.
“Ca ca sẽ không rời khỏi em, nhưng ca ca muốn chăm sóc em, thì cần phải làm việc, em có hiểu không?” Hứa Thâm nói.
Nói xong, hắn lại cảm thấy đầu óc của mình có chút hỏng rồi, tự nhiên lại đi cố gắng giảng đạo lý với một con khư?
“Em mặc kệ, em sẽ luôn ở cùng một chỗ với ca ca.” Rõ ràng là thiếu nữ kia không nghe lọt.
Hứa Thâm có chút bất đắc dĩ, chỉ có thể trấn an cô ấy trước, rồi chậm rãi nghĩ biện pháp tiếp theo.
Không bao lâu sau, số liên lạc của Đại Lỵ Lỵ gọi đến, xe vận tải chuyên chở khư thú đã chạy đến dưới lầu.
Hứa Thâm thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng nói với thiếu nữ: “Em cứ ở trên nhà trước, chờ anh xuống dưới lầu lấy thức ăn.”
“Em cũng muốn đi.” Thiếu nữ lập tức đứng dậy, y hệt cao da chó.
Hứa Thâm đi tới bên cạnh cửa sổ, chỉ cô ấy khung cảnh bên ngoài nói: “Kia kìa, anh chỉ xuống bên dưới kia thôi, sẽ lập tức quay về, nếu để cho người khác nhìn thấy em, những kẻ xấu kia sẽ đuổi tới đó.”
Thiếu nữ nhìn theo hướng ngón tay hắn chỉ, do dự một chút, cuối cùng vẫn chậm rãi gật đầu.
Hứa Thâm mừng thầm trong lòng, đây là một khởi đầu tốt đẹp, chờ về sau hắn lại chậm rãi kéo dài khoảng cách với thiếu nữ này.
Hứa Thâm thay áo khoác xuống lầu, Đại Lỵ Lỵ đã tự mình đi cùng chuyến xe vận chuyển này. Có vẻ như lúc trước, khi cô ấy nghe được giọng nói không kiên nhẫn của Hứa Thâm từ đầu dây thông tin bên kia, đã cho rằng bản thân phạm phải sai lầm gì đó rồi, nên muốn tự mình bù đắp.
Hứa Thâm vốn ôm theo tâm lý không yên tâm, bước xuống lầu, lại nhìn thấy vẻ mặt nơm nớp lo sợ của Đại Lỵ Lỵ, lúc này hắn mới ý thức được, hiện tại bản thân đang ngồi ở vị trí cao, cho nên mỗi một lời nói và hành động của mình đều khiến cho người ta lo lắng sợ hãi, không nhịn được suy nghĩ nhiều hơn.
Hứa Thâm cười cười với Đại Lỵ Lỵ, coi như giúp cô ấy thả lỏng hơn một chút, sau đó hắn nhanh chóng trốn vào trong Khư giới, mang theo hai con khư thú từ trong xe vận tải ra ngoài.
Hai con khư thú bị Hứa Thâm áp chế, kéo vào trong Khư giới, lập tức nhìn thấy thiếu nữ ở trên lầu. Hai con khư thú này là một người già và một cô gái, bọn họ đã sợ tới mức run lẩy bẩy, hai tay ôm chặt lấy nhau, co rút vào cùng một chỗ.
Thiếu nữ cũng gấp không nhịn được, đã nhanh chóng chạy tới, lướt ánh mắt đánh giá hai con khư thú kia, cái lưỡi nho nhỏ khẽ liếm liếm môi.
“Về nhà rồi ăn.” Hứa Thâm không để cho thiếu nữ ăn ngay tại chỗ, lập tức đi lên hơi ngăn cản lại một chút.
Hành động này cũng không phải là hắn mạo hiểm, chỉ là hắn đang cố gắng xây dựng uy nghiêm thuộc về nhân vật “Ca ca” của mình trong suy nghĩ của con đại khư ấy.
Từng chút từng chút một xây dựng nên, tích tiểu thành đại, có lẽ hành động này sẽ gây ảnh hưởng tới thiếu nữ nọ, góp phần giúp hắn thoát thân.
Tuy nước miếng đang chảy ròng ròng, nhưng thiếu nữ nghe được lời nói của Hứa Thâm, cuối cùng vẫn cố gắng nhịn lại một chút… Ừm, chỉ vẻn vẹn vài bước chân cũng không quá xa.
Chờ về đến nhà, Hứa Thâm nhanh chóng mở cửa sổ, vẫy vẫy tay với Đại Lỵ Lỵ, bảo bọn họ nhanh chóng rút lui.
Dưới lầu vang lên tiếng khởi động xe, Hứa Thâm nhìn theo bọn họ đi xa, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy thiếu nữ kia đang gặm cắn hai con khư nọ.
Lão nhân khư đã bị cào rách lồng ngực, còn cô gái khư đang ngồi run rẩy bên cạnh, không dám chạy trốn.
Thiếu nữ ăn mê say đến mức trên mặt dính đầy máu đen. Sau đó, cô quay đầu lại cười với Hứa Thâm một cái, còn vô cùng thân thiết nói: “Ca ca có muốn ăn không?”
“Ca ca không đói, em ăn trước đi.” Hứa Thâm cười cười.
Thiếu nữ hơi giật mình, đột nhiên trong hốc mắt tràn ra hai hàng lệ, cọ rửa sạch sẽ những vệt máu đen trên mặt.
Hứa Thâm kinh ngạc, hỏi: “Em làm sao vậy?”
Thiếu nữ phục hồi lại tinh thần, lặng lẽ đưa tay lau đi nước mắt, lại tiếp tục vùi đầu vào trong khoang bụng lão nhân khư. Âm thanh nhai nuốt vang lên, nhưng nghe vào tai lại như một tiếng nghẹn ngào nức nở: “Không có việc gì, em không sao, em biết ca ca luôn tốt với em nhất...”
Lão nhân khư bị thiếu nữ nọ không ngừng gặm nhấm, vẻ mặt đầy thống khổ, nhưng không dám phát ra bất cứ tiếng rên rỉ nào. Rất nhanh, nó đã hoàn toàn mất đi khí tức sinh mệnh.
Dâu tây trên đầu lão cũng bị móc ra, sau đó bị thiếu nữ kia ném thẳng vào miệng ăn luôn.
Chờ ăn xong, thiếu nữ lại chuyển sự chú ý về phía cô gái khư bên cạnh.
Rất nhanh, cô gái khư kia cũng bị ăn sạch sẽ.
Hứa Thâm nhìn thiếu nữ đã dừng lại bữa ăn của mình, nhẹ nhàng hỏi: “Em ăn no chưa?”
“No tám phần rồi.” Thiếu nữ quay đầu nhìn về phía Hứa Thâm, thái độ đã trở nên nhu hòa hơn lúc trước rất nhiều, nụ cười lấp lánh hiện lên trong mắt: “Nếu lại có thêm một chút đồ ăn vặt nữa thì quá tốt rồi.”
Hứa Thâm thầm cười khổ trong lòng, cũng may vừa nãy hắn đã gọi thêm một con khư nữa, bằng không… nếu cái bụng kia còn chưa no, chỉ sợ nạn nhân tiếp theo sẽ là hắn.
“Lần này không đặt, chờ đến lần sau lại đặt thêm chút đồ ăn vặt cho em.” Hứa Thâm nói.
Thiếu nữ suy nghĩ một chút, rồi nhanh chóng dùng sức gật gật đầu, không còn cố chấp tiếp tục yêu cầu thêm nữa.