“Nơi này là nhà của ca ca.” Hứa Thâm nói.
“Anh có đồng ý làm ca ca của em không?” Thiếu nữ chậm rãi đi về phía Hứa Thâm, trong mắt lộ ra hào quang đầy khát vọng.
Cái miệng tại khoang bụng đã khép lại, nhưng cái miệng trên đầu lại chậm rãi mở lớn: “Vậy anh hãy để em ăn anh đi, như vậy chúng ta mới vĩnh viễn không rời xa nhau.”
“Chờ một chút, em đừng nóng vội.” Hứa Thâm lập tức ngăn cản.
Thiếu nữ lộ ra vẻ mặt nghi hoặc pha lẫn với một chút âm trầm: “Anh không muốn?”
“Đương nhiên là anh nguyện ý.” Hứa Thâm không chút do dự trả lời, rồi dường như hắn chẳng nghĩ ngợi gì đã nói: “Nhưng chuyện này chúng ta cần phải bàn bạc kỹ hơn. Mà hiện tại anh là ca ca của em, đúng không?”
“Ừm.” Thiếu nữ gật đầu, lộ ra dáng vẻ tương đối khôn khéo.
“Vậy có phải em làm muội muội thì nên nghe theo lời của ca ca không?” Hứa Thâm chăm chú nhìn thiếu nữ đang ở ngay gần mình trong gang tấc, lòng bàn tay túa đầy mồ hôi lạnh.
Thiếu nữ thoáng tự hỏi một chút, lại gật gật đầu.
“Vậy em hy vọng ca ca ở bên cạnh em, hay là ở trong bụng em?” Hứa Thâm lại hỏi.
Thiếu nữ nói: “Ở trong bụng, có như vậy chúng ta mới không thể chia lìa.”
“Nhưng nếu ở bên cạnh em, ca ca cũng sẽ không rời khỏi em.” Hứa Thâm thăm dò.
Thiếu nữ lắc đầu nói: “Sẽ rời đi, nếu không phải lần này em tìm được anh, anh sẽ rời đi rồi.”
Nói đến đây, sắc mặt cô lại trở nên âm trầm, đôi mắt đầy vẻ âm u nhìn về phía Hứa Thâm.
Hứa Thâm nở nụ cười, nói: “Nhưng em vẫn tìm thấy ca ca mà, không phải sao?”
“Nếu như em ăn ca ca, em sẽ không phải đi tìm ca ca nữa.” Thiếu nữ cố chấp nói.
“...” Hứa Thâm nhìn chung quanh, suy nghĩ một chút, lại nói: “Như vậy đi, chúng ta vào nhà trước lại nói sau.”
“Được.”
Thiếu nữ đi theo Hứa Thâm tiến vào trong phòng.
Hứa Thâm đóng cửa lại, nhẹ nhàng hỏi: “Nơi này chính là nhà của ca ca, sau này nó cũng là nhà của em, em có thích không?”
Thiếu nữ nhìn thoáng qua căn phòng, lập tức lắc đầu nói: “Không thích.”
“...” Hứa Thâm cười khổ, nói: “Vậy em thích nhà như thế nào?”
“Nơi này quá nhỏ, không có đồ ăn, chung quanh có quá ít ‘Mỹ thực’.” Thiếu nữ nói.
Hứa Thâm thăm dò: “Nhưng những nơi có mỹ thực kia, cũng sẽ có người xấu, có phải lúc trước người kia đã bắt nạt em hay không, lúc nghe nói cô ấy giết em rồi, anh còn nghĩ sẽ báo thù cho em đó.”
Rõ ràng là vừa nghe nhắc tới ‘người kia’, sắc mặt thiếu nữ hơi biến hóa một chút, trong ánh mắt lộ ra một tia dữ tợn, nhưng rất nhanh đã bình thường trở lại, cô ấy lại đến gần Hứa Thâm, nói: “Tại lúc trước ca ca không cho em ăn thịt anh, làm thời gian chậm trễ, mới để cho cô gái kia tìm được. Nhưng chỉ cần em đi tới nơi khác nhanh chóng ăn xong là được rồi, cô ấy không tìm được đâu.”
Hứa Thâm nhìn khóe miệng thiếu nữ lại hơi nứt ra, hắn lập tức đứng dậy, đè lên bả vai cô ấy, rồi nói: “Em ngồi đây trước đã, nghe ca ca nói này.”
“?” Thiếu nữ có vẻ nghi hoặc, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống.
“Em là muội muội, anh là ca ca, có đúng không?” Hứa Thâm lại hỏi.
Thiếu nữ nhu thuận gật đầu.
“Ca ca chăm sóc muội muội, có phải chuyện thiên kinh địa nghĩa hay không?” Hứa Thâm hỏi.
Thiếu nữ gật đầu: “Ca ca vẫn luôn chăm sóc em, dù bản thân mình đói bụng nhưng khi có đồ ăn, ca ca đều sẽ cho em ăn trước, thậm chí ca ca còn để em ăn luôn ca ca..."
Nói đến đây, cô lại nhìn về phía Hứa Thâm, trong mắt lộ ra một chút tham lam, dường như khóe miệng còn chảy ra nước miếng: “Ca ca lại muốn em ăn anh sao? Hì hì, em biết ca ca là người tốt với em nhất mà.”
Hứa Thâm bày ra vẻ mặt nghiêm túc, lắc đầu nói: “Sẽ để cho em ăn thịt ca ca, nhưng không phải hiện tại.”
“Anh không chịu sao?” Hiển nhiên thiếu nữ nọ không dễ bị lừa gạt như vậy, cô lại chăm chú nhìn Hứa Thâm.
Sắc mặt Hứa Thâm vẫn nghiêm túc, nói: “Ca ca phải chăm sóc em, em vừa mới bị thương, mà người xấu kia còn chưa đi xa, nếu như em tự mình ra ngoài kiếm ăn, rất dễ bị người xấu phát hiện, nhưng có ca ca thì khác, ca ca sẽ chăm sóc tốt cho em, em muốn ăn cái gì, ca ca đều cho em, tuyệt đối không để em đói bụng.”
Thiếu nữ sửng sốt, chợt nói: “Nhưng hiện giờ em muốn ăn ca ca.”
“Nếu em ăn thịt ca ca rồi, ca ca đâu thể chăm sóc em được nữa? Em là muội muội phải nghe lời, chờ tới khi ca ca không tìm được đồ ăn, em lại đến ăn ca ca, có được hay không?” Hứa Thâm chăm chú nhìn cô.
Dường như thiếu nữ nọ đã rơi vào suy tư, một lát sau cô mới ngoan ngoãn gật đầu, vết nứt trên khóe miệng cũng chậm rãi khép lại, khôi phục bộ dáng xinh đẹp trước kia: “Được, em nghe ca ca.”
Hứa Thâm thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Nhưng hiện tại em rất đói bụng, ca ca có đồ ăn không?” Thiếu nữ lại hỏi.
“Em muốn ăn cái gì?” Hứa Thâm hỏi.
“Dâu tây, táo, chuối tiêu, còn có bánh ngọt.” Thiếu nữ liên tiếp nói ra mấy thứ, vẻ mặt đầy thèm thuồng nói: “Tất cả em đều muốn ăn, ca ca có thể tìm được không?”
Nghe như hết thảy những thứ cô bé vừa nói đều là món ăn bình thường, nhưng Hứa Thâm lại biết ý nghĩa thực sự của chúng.
Dâu tây là nhãn cầu, táo là trái tim, chuối tiêu là đại tràng, bánh ngọt là thận.
Đây đều là thức ăn trước đây “Ma ma” từng làm cho hắn ăn.
“Đơn giản, anh sẽ đi tìm cho em.” Hứa Thâm nói xong, lại muốn đi ra cửa.
“Không cần, em muốn ca ca ở bên cạnh em.” Thiếu nữ lập tức đứng lên, biểu cảm trên mặt lại trở nên khó nắm bắt: “Nếu ca ca chạy trốn thì biết làm sao bây giờ?”
Trong lòng Hứa Thâm đầy đắng chát.
Hắn thực sự không phân biệt được, rút cuộc con khư này là đơn thuần hay giả dối. Hắn cân nhắc một chút, lại nói: “Đương nhiên ca ca sẽ không bỏ chạy, ca ca chỉ muốn đi giúp em tìm đồ ăn thôi, sẽ trở về rất nhanh. Nếu không như vậy đi, ca ca sẽ bảo người đưa đồ ăn tới cho em, chúng ta đặt đồ ăn nhé?”
“Được, vậy thì đặt đồ ăn đi.” Thiếu nữ gật đầu.
Hứa Thâm lập tức dùng dụng cụ truyền tin liên lạc với Đại Lỵ Lỵ.
“Thống lĩnh?” Giọng nói của Đại Lỵ Lỵ lộ ra chút cung kính, cô lập tức hỏi: “Ngài có nhu cầu gì cần phân phó sao?”
“Mang tới cho tôi một con khư, địa chỉ chính là chỗ tôi ở, khu phố Nham La.” Hứa Thâm nói nhưng ánh mắt đảo qua vị “Muội muội” đang ngồi trước mặt mình, hắn do dự một chút lại nói: “Hai con đi, mang tới hai con.”